Nụ cười đêm trăng
Ngày chủ nhật và cũng là ngày trung thu. Lúc 1h30 chiều, mưa trắng xóa trời đất .
Những con đường nối thành phố vớ vùng ven: Nguyễn Văn quá , Phạm Văn Chiêu, nước mưa ngập ngang hông , hàng loạt xe hai bánh chết máy. Lác đác trong dòng người cựu nhọc bởi nước ấy, tôi thấy bóng một áo xanh, cô nàng đứng giữa mênh mông nước và hét vào điện thoại : Ê bồ , nhắn bạn bè vòng ra Quang Trung , hoặc xa lộ nha , ngập rùi, đi không được, cẩn thận dòm chừng hàng đó .
Và tầm ấy , ở chợ rau quả đầu mối ngay chân cầu Trường đai , một vài xe chất lên những sọt rau sau cùng . Hỏi : dẹp sớm vậy anh , bác tài Cười : dẹp thôi , lấy chỗ chơi cho con nít tối nay, tình nguyện viên họ đến nơi bây giờ ... Bên cạch bác , chị Hai Huệ bán hành tỏi khô cũng đã tém xong hàng quán , đếm lại chút tiền còm .Chị cũng Cười : về thôi , buôn bán cả đời, bon chen hoài cũng thế, về sửa soạn cho mấy đứa nhỏ ra chơi trung thu .
Tò mò hơn chút nữa, người viết đã "đột nhập" vào một không gian rất riêng tư, có một cuộc chia ly nhỏ nhỏ , có chàng trai tiễn người con gái , hỏi : giờ em đi à, cô gái Cười bảo : dạ, phải đi thôi , có đi thì mới được nhìn thấy trẻ con cười, một áo xanh đã tạm biệt chốn ấm áp riêng tư , ra đi , hòa vào dòng mưa rơi đang mỗi lúc mỗi thêm trĩu hạt.
2h20 chiều.
Mưa vẫn không ngớt, không gian như một quả bóng nước khổng lồ , lạnh và u ám, đã bị xé tan và bừng lên bởi tiếng xe , tiếng hỏi han nhau, dải lụa xanh của thương mến bạn bè đã át đi cái lạnh lẽo của gió mưa tơi tả. tất cả đổ về khu chợ rau, dưới bàn tay của những con người cười rất tươi và rất dễ thương ấy, mọi sự biến đổi !
Nhà lồng chợ rau loáng một cái phong quang sạch sẽ , và được biến thành một cái hội trường , ghế được chuyển từ các ô tô xuống, loáng một cái xếp thành từng hàng lối !NGạc nhiên chưa: Toàn ghế trẻ con ! Hay thế, một áo xanh ghẹo một áo xanh, ghế con nít tập kết từ đâu mà nhiều thế ! Lo gì chứ, lại một nụ cười, cứ yêu con nít, sẽ có người mê tít cho mượn ghế !!!
Và sân khấu đượ dựng lên, những chùm bong bóng khổng lồ, và đèn lồng, tưởng như hằng hà sa số sao trên trời đã sa xuống chợ rau này, biến thành lồng đèn rực rỡ như vậy.
4h 30 mưa ngớt hạt, nhà lồng chợ rau mang bóng dáng thiên đường, một áo sanh xinh như hằng nga , sau khi ngồi cả tiếng để hóa trang , lum kum đứng dậy : hằng nga đau lưng quá !!!!!!!!!
À ra thế , ra là có cả hằng nga giáng trần đêm nay , chú cuội hí hửng : để tui đấm lưng cho bà , lại cười vang: ý ẹ , coi chừng gãy cánh nha , tui là chim xanh mới mẻ à , còn non dại lắm !
5h chiều , trẻ con bắt đầu lục tục kéo đến, bầu trời vào tối nhưng đã thanh cao hơn, có nghĩa là khi trẻ con đi đón trăng rằm , Chúa sẽ thương không mưa nữa !
Không khí bắt đầu nóng , khi một ô to đỗ sịch , anh tình nguyên viên to con tốt tướng chui ra với ... một đầu lân, một anh gầy hơn , với một quả trống to đùng, trẻ con xô lại. Mấy áo xanh nữ đang chuẩn bị một nhà quà bánh ra vẻ dỗi hờn : bọn này tệ nhỉ , nó khoái đầu lân hơn bánh hử !
thằng nhỏ chạy xô ra hét tom tom tom ," khoái quá múa lân , múa lân xong tý nữa sẽ lấy bánh mày ạ"-. Thằng bạn nó thì lại ra vẻ lịch sự ngoái cổ hỏi con bé Na cạnh bên : này, có cả lồng đèn, cậu khoái lồng đèn gì thế ? Đô rê mon , con bé thì thầm, tớ luôn khoái con mèo ú ham ăn bánh rán đó ! Nó nở một nụ cười mê ly hơn cả chị hằng, thằng bạn sún răng của nó há miệng kinh ngạc ! Lần đầu tiên nó được biết đô rê mon ham ăn bánh rán ! Mẹ nó quanh năm đầu tắt mặt tối với sạp rau , nó chưa bao giờ có riêng một cuốn truyện !
Bây giờ sao mà giống ong vỡ tổ quá , vì đông nghẹt con nít rồi, không còn phân biệt đâu là trẻ con chị bán rau, con anh bán ổi, hay trẻ sang từ mái ấm phía quận 12. Đừng lo , một chim xanh nữ già dặn ngoái cổ cười, ngoài nhóm tình nguyện viên những cánh chim xanh của chúng ta làm chủ công , còn có cả nhóm "Giới trẻ bùi chu" và "Kết nối yêu thương" xắn tay cùng bọn ta nữa !
Này - cho mình hỏi : 500 trẻ, ở đâu mà nhiều vậy cà , à thì toàn bộ con em con cái các gia đình tạm cư quanh chợ rau này , một số trẻ mồ côi bên kia cầu - quận 12 nữa đấy !
Áo xanh cười và tất bật chạy đi , lấy cuộn dây điện cho một chim xanh nam nhi treo thêm đèn tăng cường ánh sáng .
Và khi tất cả bừng lên trong muôn vạn sắc màu , trời phong quang ,và chị hằng e lệ ló dạng sau một đám mây bơ vơ còn sót lại, thì đêm hội bắt đầu. Một nhóm áo chim xanh lặng lẽ rời đàn , họ đi tới một nhóm khác ở xa hơn, tiếc quá, áo xanh ngoái lại : ảo thuật gia đến rùi kìa, tui thích làm con nít quá ...
Tiếc gì chứ , phải đi thôi , này cậu , áo xanh bỗng chùng giọng : nửa vòng địa cầu , giờ này trăng có sáng , và bố Lãng tử có được đón trung thu không vậy ta.?
Có chứ , Trăng đâu đâu cũng có mà. Áo xanh lại vút vào dòng đêm và đi tiếp .
Người cuối mà người ghi chép cuộc vui tiếp xúc trước khi rời khỏi địa điểm trung thu ở chân cầu Trường đai là một phụ nữ xinh đẹp , và có vẻ suy tư , chị đang chải tóc lại cho mấy em gái nhỏ . Chị bảo với tôi rằng : Cả đời lao đao , hết lăn lóc với tiền , khốn khổ với tình, chen chúc kiếm danh, hình như đời người lớn đang chết mòn trong những vung phí rất vô nghĩa. Ngừng lại một chút bên con trẻ, làm con trẻ một chút đêm này, bỗng nhận ra mình y như một kẻ hụt hơi , kiệt quệ giữa sa mạc , bỗng dưng dừng chân , vỡ òa trước một dòng nước mát !
Và chị cười , nụ cười vi diệu tuyệt đẹp , tôi thấy áo xanh ấy đã quay trở vô hòa cùng bầy trẻ. Rộn rã tiếng cười, rộn rả vui, rộn rã những cánh chim xanh vẫn cứ miệt mài với những công việc đơn sơ , không tên vậy thôi , duy nhất đem lại cho đêm trung thu này những tiếng cười , tiếng cười của trẻ thơ , trong trẻo , mà như là mệnh lệnh gọi mời : phải bay nữa , những cánh chim xanh , đừng toantính , so đo, bay đi để đem đến niềm vui cho người khác !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét