_ Em nhớ con bé quá .
Cô cúi gằm mặt xuống , không khóc .Có lẽ vì cô hiểu điều đó tốt cho đứa con nhỏ dại của mình.Có tiêng chuông dt thoại , cô uể oải nghe , và bỗng quát tướng lên : "ăn uống gì , chán rồi , ngon mấy cũng không ăn , chuyển tiền vô tài khoản đi , không thì thôi , không gặp nữa !"
Cô ngẩng lên và bỗng lại dịu giọng : "ông ta cũng tốt ,nghe sinh nhật con bé , ổng cho 2 triệu đồng".Hỏi cô: Phải là người vừa gọi đó phải không-" không , một lão khác ,mới gặp "
Vậy là vẫn chưa thể thoát cuộc lưu đày ư ?- cô nhìn như là không nhìn vào đâu , không trả lời vẻ vô vọng .
Gần mười năm trước , cô rời quê xứ ở một miệt ruộng Tiền giang , lên Sài gòn làm kiếm tiền , ngoài nhan sắc , vốn học thực hết lớp 3 đủ để biết ký tên , cô cũng như bao cô gái nghèo khác chọn con đường làm phục vụ trong một cái quán ở một quận vùng ven TP .
Cô đẹp , đẹp trội so với những cô gái cùng làm , đàn ông tới quán , không chỉ để ... ăn . Một số đến còn để ngắt nhéo , tán tỉnh cô , cho đáng đồng tiền trên bàn nhậu .
Cô sợ hãi những tình ái bèo bọt thoáng qua, sợ hãi những dày vò, nhưng cô cũng muốn có tiền, và cũng khao khát bình yên , muốn cha già ở quê an lòng về cô , nên cô gật đầu với một người đàn ông khá đứng đắn và không có những sự cợt nhả thô lỗ với cô , thật lòng cô mừng rỡ .
Vì ông ta bảo : ông ta là người làm ăn tử tế , làm lính cho một người đang làm chức tước đàng hoàng, ông ấy đã ly thân , có nghĩa là không có còn ràng buộc với người đàn bà nào cả.
Học hành hạn hẹp , cô không hề biết ly thân khác với ly hôn , cô tin tưởng vào bến đỗ của mình , tin tuyệt đối .
Người đàn ông thuê một căn phòng nhỏ ở miệt ngoại thành , nhà ông ta gần đó , cô lại càng tin tưởng .
Ấy vậy mà bỗng đâu xuất hiện một người đàn bà, luống tuổi , có vẻ quê mùa , quả thật là không cân xứng với người đàn ông kia , cô bị mắng chửi , suýt ăn một trận đòn , bị gọi là thứ con đĩ , thứ gái giang hồ , cô khóc , cô thanh minh , cái thanh minh trọng lượng là cô đang mang thai , mang thai với người đàn ông cô tin tưởng làm chồng , và cô cũng thích làm mẹ con nít .
Đàn bà dễ cảm thông , người vợ và dòng họ gia đình xác nhận lỗi là từ người đàn ông , cô thành vợ bé , không danh phận , ở phòng trọ gần nhà chồng , và sinh em bé .
em bé có bố mẹ , nhưng trong khai sinh thì vẫn trống dòng tên cha , dù sao thế cũng tốt đi , thời gian đó bố em bé yêu cô điên cuồng , yêu em bé vô vàn .song yêu chi mà khắc nghiệt , mà ghen hờn kinh khiếp , cô ăn đòn của ông ta là thường xuyên và vẫn cứ cảm thấy hạnh phúc .
" vậy mà nó tự nhiên lăn ra chết , hóa ra nó bị bệnh nặng , sắp chết lên ghen, nó sợ em có nhan sắc , rồi theo trai " - cô bỗng gào lên: "quần áo nó sắm cho hai mẹ con , giờ mặc chưa hết ,nó cũng thương em mà , thế là em thành tứ cố vô thân , chẳng thấy ai thừa nhận, quan tâm mẹ con em nữa" .
Cô xoay xỏa để sống , cô chọn một cách sai , cô dựa vào những người đàn ông, và xung quanh người ta xì xầm , họ lại gọi cô là ... con đ...
Cô vẫn bám ở đó , hi vọng kiếm cho con một cội nguồn , cô muốn con không xấu hổ về mình , và cô ngừng dựa dẫm đàn ông , đi bán vé số .
Nghiệt ngã làm sao , khi cô muốn điều tốt nhất , thì điều xấu nhất xảy ra , con cô gặp nạn , gặp nạn rất đớn đau (xin không nhắc lại tai nạn khốc liệt này ) , thế gian ác miệng , có người bảo : rồi nó lại cũng làm Đ như mẹ nó ! cô thấp cổ bé họng , chẳng làm được gì , có kêu khóc thấu trời xanh thì cũng thế !
May quá , cũng còn có những người thương mẹ con cô , con bé được bố trí một tương lai tốt đẹp hơn , so với cái thực tại u ám của cô và nó ! Nhưng cô đành phải xa con .
Mừng mà buồn , trống rỗng và cô đơn , vẫn phải nghe láng máng những khinh khi , không vượt lên được chính mình , cô vẫn quay lại thói quen ... dựa vào đàn ông tiếp . nhưng mà không cảm xúc , cô bỗng lý sự rằng : ta làm thế kiếm tiền để dành cho con , lòng tin của cô vào cuộc đời vẫn rất chông chênh , cô chưa dám chắc vào tương lai của con , cô rất sợ một khi nào đó nó chơi vơi và ...không tiền .nó là bản sao của cô thì đau lắm .
Cô bỗng lại gào lên , rồi tắc nghẹn : "kệ đi , rồi cũng hết ngày , em đã đăng ký đi làm xí nghiệp như mấy chị khuyên em rồi , cho chóng hết ngày ,khỏi nghĩ ngợi" .
Lo lắng , và mong manh hi vọng , lo lắng đời công nhân vất vả liệu cô có quen . Nhưng lại hi vọng rằng , nhịp sống vất vả nhưng vui ở môi trường mới và trong sáng này sẽ níu giữ chân cô , cô sẽ bình tâm sau những thăng trầm , đón nhận sự bình an như bao người phụ nữ bình thường khác , và đứa con bé nhỏ kịp lớn lên trong sự trong lành . Sẽ có một đoàn tụ tưởng giản đơn mà vô giá !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét