Chị đi vắng , mình chạy xuống viện và vòng về công an phường thay chị .
Công an có người hỏi , sao mấy thằng nghiện ngập chích choác đó gọi chị là má hương , nó bảo chị là má nuôi nó là sao ?
Biết làm sao vì đúng là như thế !
Nói tiếng má nuôi thì to tát quá , nhưng khi biết các em nó nghiện , thậm chí là nhiểm , mình không thể ghét , mà chỉ thấy thương, thương xót vô cùng vì biết đời chúng nó là ngõ cụt hoàn toàn , sức người thường thậm chí cả luật pháp có giúp gì được chúng nữa đâu , phía trước là tối tăm , là cái chết .
Nhưng ai mà chả thèm sống dù chỉ một ngày , xót xa thay dù chỉ là dặt dẹo thây ma , thì vẫn thèm sống , để rồi sống phất phơ , sống gây họa.
Để thương thì khó lắm , thường thì người ta thương gắn bó với những người tử tế đàng hoàng , mấy ai dám lăn mình vào cái gọi là bẩn thỉu bần cùng , bệnh tật gớm ghê mà thương mến .
Mình chẳng biết sao nữa , thôi thì cho nhau được gì cho , giúp nhau được gì thì giúp , trong khả năng bé mọn của mình thôi , hỡi ôi , sự bi thảm của kiếp người ,mình nhìn thấy quá nhiều quá khủng khiếp
Rồi cũng quen , và hiểu rằng , sống một kiếp người , chữ số phận khó lòng mà tránh được .
Xót xa buồn !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét