Ta ngồi đây , trong tĩnh lặng đêm , nghe mênh mông buồn , mênh mông là trăn trở .
Ta tự đặt cho mình một kỷ luật thép , song le chính ta là một kẻ rất yếu lòng , ta tự dạy dỗ can đảm cho bản thân mình , bởi vì ta đa sầu đa cảm lắm .
Ta thà để cho đau khổ gặm nhấm cuộc đời , còn hơn đem khổ tâm trút lên người khác.
Ta có một bạn tri kỷ , Là Thiên Chúa , ngài thức đêm cùng ta, song le đêm nay thì ta hậm hực quá đi , ta muốn trách ngài , tại sao lâu lâu lại cứ lấy đi những sự mà ta quý giá nhất .
Chúa ạ, đôi khi con sinh ra sự ấm ức , tự hỏi , ai mới là người hi sinh cho người khác nhiều hơn, so sánh thế với ngài , con biết là con sai lắm lắm? Con thì vẫn biết là ngài rộng lòng hi sinh cho cả thế gian, song cái kho be bé của con , lâu lâu lại phải "nhường" ngài một báu vật với con là vô giá .
Con bỗng thấy mình thành ra cạn nghĩ và sắp mất kiên nhẫn tới nơi ,Lạy Chúa đừng trách phạt con, Xin hãy cho ông trời sáng cho mau , con ghét thức đêm lắm rồi . Rất là ghét !
Thôi được , con sẽ lại lì lợm , vậy thôi .Cau có càu nhàu chẳng ích gì , thôi con sẽ xin ngài ban ơn ích cho những người con mến thương .Phận nhỏ của con, Chúa muốn sao thì sẽ là như vậy ạ.
Tốt nhất là không tích cóp kho tàng nữa , thế mà lại hay , để đời như cơn gió mồ côi , nhỏ bé mà trong lành , gió muốn thổi đi đâu thì thổi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét