Gửi anh hai .
Em mới đi Bình dương, ghé một cái quán được phong là đẹp nhất , lãng mạn nhất cái địa phương đó .
Bình dương bình an , dịu hơn thành phố HCM, ngay ở trung tâm Thủ dầu một em vẫn cảm nhận được cái bình an và dịu dàng . Ngồi trong cái nơi sang trọng đó với bạn và lớp em cháu của em, trò chuyện , uống cà phê , nhấm nháp khoai tây chiên chấm bơ , phải thừa nhận sự sung sướng về vật chất quả là có một sức cám dỗ không hề nhỏ !
Tạ ơn Chúa , em là cái loại biết thụ hưởng nhưng không lệ thuộc và thèm khát vinh sang , bước ra khỏi đó là em quên , em mò mẫm về Bình mỹ , gia nhập cái gọi là đám thường dân ,nông dân , tóm tắt là nhân dân bình thường , thấp hèn trong mắt của những người cao cấp .
Thích , và say , em thừa nhận thế , bởi vì chỉ ở những nơi quê mùa , thôn dã đó em là em , tha hồ tự do hoa chân múa tay , tha hồ nói to mà chả có gì mắc cỡ . Hồn nhiên nhón quả ổi tươi chùi vào vạt áo và cắn cái rốp ! Nếu anh mà làm thế ở giai cấp cao sang , sẽ bị người ta cười cho thối mũi , anh sẽ phải lĩnh kỉnh kiếm dĩa , kiếm dao , còn nơi này , tự nhiên , hồn nhiên đi ,thật là sung sướng !
Em còn tung tăng đi lùa một con vịt , một chú thanh niên túm chân , chú ta lẹ làng xuyên một nhát là con vịt chết đứ đừ . làm em khiếp hãi nghĩ về việc em từng cắt tiết một con gà , con gà không chết mà vác cái cổ gần đứt lìa chạy khắp sân , kể từ đó , em luôn luôn được ăn thịt gà mà không bao giờ phải ... cắt tiết !
Em lại còn được người chị Bình dương tặng một quả mít to thật là to , mít từ thời một ông nội của gia đình trồng , tạ ơn ông nội mà con không biết mặt trồng mít để hôm nay con được ăn , dù con quê tít mãi miền bắc xa xôi , và biết gia đình khi ông đã về cõi từ xa lơ xa lắc !
Rồi em lê la tới một bờ ruộng , ngồi với người phụ nữ nông dân , chị ấy đang tuốt đống rau muống to như đống rạ, để đêm đi giao mối cho các chợ và quán lẩu .Chị ấy bảo thế này :
- đất này giao cho dự án rồi , tiền bồi thường thì đem cất nhà lai ,mua xe cho con cái . Đất người ta chưa làm tới , thì lại trồng rau kiếm tiền . Chẹp , vẫn còn một đám đất gần mặt lộ nữa .
Chị ấy rành sự đời lắm , chứ không có kém gì đâu , chị bảo , ở đây đất bao la , họ thu hồi , đền cũng khá cao nên đời sung sướng , chứ ở ngoài Bắc ,mỗi nhà có mấy trăm mét , thì nhằm nhò gì , bị thu rồi đền có mấy đồng bọ , không bằng tiền chị ấy mua xe tay ga cho con gái , thế thì đói là cái chắc . Rồi chị chẹp miệng : nhà em ngoài đó có bị thế không , bảo là không nhà em ngoài đó bố mẹ anh em cũng ở thành phố cả .
Anh mà nhìn em hôm ấy thì chắc buồn cười lắm nhé , xe em bao bọc lủ khủ ổi mít , vịt, lươn , các loại rau quê , và cái mẹt em thì hí ha hí hửng.
Hà nội mấy hôm rày cũng nóng phải không anh hai, nóng đã đành , mà có ngột ngạt không nhỉ?
Anh hai à , chả có gì mà phải lo lắng cho em , nơi đất phương Nam này em vẫn sống tung tăng , vẫn hơi chút điên rồ , và những sự phải lo toan , và em luôn biết em là một người mẹ.
Em thành người Nam bộ mất rồi anh hai ạ, dù một từ tiếng bắc em vẫn giữ nguyên không pha ,không lai tạp chút nào . Song phải thú nhận : nắng phương Nam ,gió phương Nam , và người dân Nam bộ đã thật sự hút em , một hấp lực không thể cưỡng nổi .
Bây giờ em hay đi lắm anh hai à, dẫu không đi quá xa , nhưng mà không đi thì tiếc lắm .
Dòng đời đã xé chúng ta đi mỗi người mỗi ngả , duy nhất em nơi phương Nam ngập nắng này , duy nhất em thành ra người "quần chúng nhân dân " em cũng chả thấy buồn , và không một chút ân hận .
Mới đó mà nhanh thật , ngoảnh lại mình già hết rồi ha anh hai , Lậy Chúa tôi , em thú nhận với anh hai , mặc thời gian ,em vẫn thấy mình vui tươi và tung tăng hệt một con nít vậy !
Chả có gì hoàn hảo cả , anh hai à, song le miễn sao thấy vui thích là được rồi , bởi chưng" Cái gì thích , thì đó là hạnh phúc "!
Ngày mai , thì cứ mặc ngày mai sẽ đến , hãy cứ sống thật vui với chính phút giây này , hãy thật vui dưới nắng gió mặt trời , dưới mặt trời ,ta nhỏ bé ,hữu hạn quá đỗi .
Vậy nên , em vui thích ví mình như hạt bụi , một hạt bụi tý hon linh linh tung tăng dưới ánh mặt trời . Lung linh vui cho chính mình và cho những cát bụi xung quanh khác !
Chia cho anh hai cảm xúc của em , chúc anh hai bình an và vui nhé .
Nếu có thể , cho anh hai cắn chung quả ổi với em nè , để nhớ về tuổi thơ của anh em mình , một tuổi thơ đã ở lại trong quá khứ xa lắc lơ , không thể chạm tới nữa !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét