Bằng giờ này năm ngoái .
Mình ra bắc thăm mẹ bị bệnh , chọn cách đi bằng tàu chợ , thứ nhất nó rẻ tiền , thứ hai nó chạy chậm và mình sẽ được ngó một vòng đất nước , xuống nhiều ga xép quan sát các vùng miền quê .
Gặp một em , người Huế .
Em là cô giáo , và cuộc sống có nhiều chuyện buồn . em nhận ra mình là chị Hương , cảm ơn truyền thông mà mình có nhiều người quen biết bất ngờ như thế . đêm trên tàu , trò chuyện mình động viên em ,bày cho em cách đếm ơn phúc của cuộc sống mỗi ngày để thấy cuộc đời còn rất đẹp .
Em hỏi mình lấy đâu ra phương pháp sống đó , mình kể về cộng đoàn cầu nguyện lòng chúa xót thương , về ch Lãng tử Trần đình long , và linh đạo sống : Đợi ngày mai e rằng quá trễ mà mình rất tâm đắc .
Ồ , một năm đúng , cha đã ra huế giảng bài , em gái kia nghe tin đã lặn lội tới nghe cha giảng .
Và em điện thoại cho mình , trong điện thoại em nghẹn ngào , em khóc vì mừng vui , khóc vì một quà tặng tinh thần mà với em là quá lớn .
Chúc mừng em nhé , hi vọng sau những cảm nhận tinh thần đó cuộc sống của em sẽ tốt hơn .Em biết không , cuộc sống luôn có những biến động , những khó khăn , quan trọng là mình nhìn nhận ,lý giải nó ra sao cho nhẹ nhõm .
Đơn giản nhất là em cứ tín thác vào lòng Chúa xót thương , thế thôi , em đủ thấy hạnh phúc !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét