Đông nghẹt , cả một biển người , và không khí như một cuộc mít tinh , dù thành phần tham gia mặt mũi ai nấy đều méo xẹo .
Bệnh viện mà .
Chẳng thể nào hi vọng có một không gian thảnh thơi ,ai cũng đi nhẹ nói khẽ vì sức khỏe bệnh nhân , quầy nộp tiền ,quầy thuốc oang oang loa gọi tên gọi số .
Cho dù nộp tiền khám dịch vụ theo yêu cầu , cũng không hi vọng nhanh hơn ,từ lúc nộp sổ vào tới khi khàm là gần ....hai tiếng rưỡi
Có cụ ông tám mươi sáu tuổi cũng bon chen khám dịch vụ hi vọng sẽ đỡ mệt hơn , thế mà ngồi gần một tiếng cũng chưa tới lượt , cụ thở phì phò muốn xỉu .
Đành xông vào phòng khám , xin áo trắng ưu tiên , bác sỹ ưu tiên liền và cười bảo ..." đông quá" !
Ông cụ được khám trước , rất mừng ,mọi người vẫn đợi và cũng thấy vui ,vì hiểu rằng chẳng thể khác được .
Dây dưa xét nghiệm nữa là phải kéo dài thêm một ngày , phải chịu thôi , nhìn biển người bệnh tật hiểu là : người nghèo nếu không mua cái bảo hiểm thì chỉ có mà chết chắc .
Mong sao có nhiều bệnh viện to hơn nửa cho dãn bớt ra, chứ tình hình này ,bệnh nhân khốn khổ ,mà bác sỹ cũng ...hết hơi , chả có đâu mà sung sướng .
Có một thanh niên to cao vạm vỡ ,vậy mà rầu rĩ khai bị ... hiếm muộn mới gay à. bác sĩ alo cho một nhân viên phòng tổng hợp và chuyển anh ta sang ... Từ dũ
Làm kiếp người sao mà đủ thứ khốn khổ , lo ăn lo mặc ,lo học lo hành , lo thêm bệnh tật thấy sao mà ngán .
Vòng sinh lão bệnh tử chẳng chừa một ai ,từ anh nông dân cho đến người vương giả . Tự nhiên lại nghĩ : sống dài hay ngắn thật ra có khác nhau mấy đâu , chỉ cần sống có chất lượng vui vẻ , rồi đi đai thì cũng tốt chán !
Mai đi thêm một hôm nữa . Sợ đến BV lắm rùi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét