Nắng như đổ lửa !
đứng trước đám đồ đạc ngổn ngang của một cuộc chuyển nhà , đầu lạnh ngắt và lòng buồn rười rười .
Buồn cái cuộc đời này , buồn cho những số phận người đi ngang qua đời ta, ta không giúp được gì ,mỗi người phải chịu lại số kiếp của mình .chỉ cầu mong người với người còn giữ lại với nhau cái tình xa xót !
Bây giờ học được bài học thực tế ,mọi thế sự đều tạm bợ, hữu hạn mà thôi, cái nợ cái duyên cũng chỉ là tương đối .
Khổ lụy nhất ấy là yêu và hận, cứ dừng lại ở xót thương nhau sẽ là an toàn hơn, để có thể còn nhìn thấy nhau, không ai oán hờn ai hết .
Đời là một bể khổ trần ai , rũ bỏ và buông tay bớt mới cảm nhận sự nhẹ nhõm .
Sao người với người cứ phải xung đột nhau mà làm chi , cứ như mình nè ,sẽ không có cuộc chiến nào hết .
quay lại thấy tạm mừng , bởi mình đã vÀ ĐANG học được cách buông tay , dứt khoát không thiết kế những tương quan có thể dẫn đến khổ lụy và đau đớn .
Mong cho người với ngời giữ được cái ấm áp của bàn tay nắm lấy nhau ,ấm thôi là đủ rồi , quá đà đi đều dẫn đến đau khổ .
cầu xin cho mọi người hằng được bình an . Tâm không động thì mới an lạc được !
Tĩnh tâm chính là tâm tĩnh , mình hiểu ra rồi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét