Hoa cà phê trắng !
Chị bây giờ gần bốn mươi , tính cho chắc là 38.
Và chị đẹp , trắng ngời như bông bưởi , ngó cần .Chính xác là trắng như hoa cà phê nở rộ sau những ngày đón xuân nơi cao nguyên chị sống !
Chị lúc nào cũng cúi mặt ,rười rười buồn .Người nhà ,xóm giềng ,ít ai lỡ buông lời giỡn cợt sợ chị buồn ,chị quẫn thì khổ
Chị tự tử hụt hai lần đều vào mùa xuân ,trong rẫy cà phê hoa nở thơm lừng ,trắng muốt!
Người ta bảo chị có con đấy ,nó ở xa tít mù tắp cách cái cao nguyên hoa trắng cà phê này cả ngàn cây số , nó đã hai ba tuổi rồi .có nghĩa là chị làm mẹ lúc ...15 tuổi !
Ngày ấy , ngày chị chừng 13,14 nhà ở mãi ngoài quê tỉnh nam định xa xôi , ở một làng nước đọng bùn lầy ,con gái học lớp 5 nghỉ học rồi ,chị cũng như vậy thôi ,bỏ học sớm .
mẹ đi buôn bán tảo tần xuôi ngược ,bố nghỉ mất sức ở nhà chăm con , chị thường sang nhà hàng xóm ,một người đàn ông , cũng chừng tuổi bố và là bạn của bố nữa cơ ,chị gọi ông là bác .
nhà ấy hấp dẫn vì có một vuông ao xinh xinh , bờ ao có hàng bông bụt hoa đỏ .
Từng bầy cá thầu dầu bơi lượn khoe đuôi màu cầu vổng , một cái que , cột cọng chỉ , tìm một cọng lá bông bụt quăn lại ,thế là xong , nhờ bác dở cọng lá quăn ,bắt con sâu, cột cọng chỉ ngang lưng con sâu , chị rất sợ sâu , nhưng mê cá thầu dẩu , thả cọng chỉ xuống mặt ao trong veo , con thầu dầu ngậm vô , tham con sâu , nhấc lên thế là tha hồ thích .
Bác gầy gò , có vẻ ốm o ,hom hem nhưng...Tốt bụng , bác có thể tỉ mẩn cột dùm con sâu một buổi sáng tới mấy lần , bác bảo : ngồi vào lòng bác cho ấm ,rồi bác mới cột con sâu , bác sờ tay vô áo , cù léc cho chị cười ré lên , bác sờ cả lên trên ,giả làm con sâu cắn vô hai đầu nhũ hoa mới nhỏ chút xíu của chị !
chị thấy lạ , nhưng cũng không biết đó là việc không hay , không cho bác cù thì bác bảo đuổi về nhà , chị tiếc cá thầu dầu lên im ...và thế là tai họa.
bác đưa chị vô buồng làm cái chuyện kỳ khôi ,chị đau la lên bác dọa im ,nếu không bác cho con sâu vào lỗ tai ,nó cắn chết...
và rồi cứ như là vô thức , cứ như là lối mòn , chị vẫn sang nhà bác câu , bác đưa chị vô buồng , nhiều và hiều lần ,bác con cho thêm tiền , cho cả bánh .
mẹ đi vắng , lần đầu tiên quần chị đỏ những máu me , chị chạy sang bác bắt đền , bác tủm tỉm cười , chỉ cho chị phải làm thế này thế kia , bải ba bốn ngày máu sẽ ngưng , máu ngưng chạy sang đây ngay báo bác !
Máu ngưng thật ,và chị tìm sang , bác bảo bây giờ vào buồng sẽ thích hơn , khổ thay ... chị thấy thích hơn thật !
Trò chơi ấy ,chị chơi trong vô thức một thời gian lâu và rất lâu , chị bị máu me duy nhất một lần ,chị không biết rằng đó là lần kinh nguyệt đầu tiên , và chị đã có bầu ,nên máu với không chảy thêm lần nào nữa !
Bà mẹ chị về nhà sau một chuyến buôn xuôi ngược đường dài , thấy con bụng to bà nắn ,bà sờ ,thấy cứng bà bảo : chắc đứa nào ghen tức ,thư ếm con bà ra nông nổi . 14 tuổi bụng to , đúng là bị thư , bà chỉ nghĩ được như thế !
và chị đau bụng , bà ngừng chửi rủa , ngừng cho chị uống nước giải bùa , rinh chị lên trạm xá , người ta bảo chuyển lên bệnh viện tỉnh gấp kẻo chết cả con lẫn mẹ!
Cả làng cả xã ,cả gia đình té ngửa ,hóa ra là chị đau bụng sanh , bà mẹ dãy đùng đùng , nó chưa bao giờ có kinh ,sao có chửa ,ai làm nó chửa .
chị mở mắt ra ở bệnh viện tỉnh ,cái bụng đã xẹp rồi , đứa con đã được đem cho một người lạ nào đó ,và chị chẳng bao giờ biết mặt .
ở quê , nỗi điếm nhục lên tột đỉnh ,người bố lôi ông bạn hàng xóm lên trụ sở ủy ban ,lão chối phăng phăng: bằng chứng đâu ,bằng chứng đâu , ngày đó làm gì có khái niệm thửADN , vậy là chẳng có bằng chứng ! Ai tin lời một đứa nít ranh , mẹ nó đi vắng , biết đâu ...chính là ông hãm nó , gã hàng xóm la lên như vậy mà lại thắng cơ , bố chị chết lặng vì đắng cay ,tủi nhục !
Sau những ngày ê chề ấy ,mẹ cùng anh đưa chị biệt tích vào mãi xứ cao nguyên , tới một vùng toàn người dân quê xứ tới đó lập nghiệp khai hoang , chị vĩnh viễn không một lần quay lại quê nhà lần nào nữa.
Thời gian rồi cũng phủ lên câu chuyện đau lòng ,khi chị ngoài hai mươi , đẹp lồ lộ hơn cả hoa cà phê trắng , thanh niên đến tán tỉnh đông rõ đông ,nhưng hễ chị có chút lòng đáp lại thì lại ...dở dang ,không nhà nào chịu tới cưới hỏi chị làm dâu , chuyện cũ được xới lên , dù có đẹp,chị vẫn là gái một con ...một lần ,hai ,lần ... chị đau ,chị nản và ....thế là thôi chuyện chồng con dù chị vẫn cứ là rất đẹp !
Thì đành một lẽ chị không chồng ,nhưng chị tự tử hai lần ,nghe bảo vì chị nhớ con , chị day dứt chuyện con bé ngày xưa ,ngày đó chị chưa biết gì ,nhưng ngoài ba mươi tuổi thì chị cần phải biết !
Sao mà biết được nữa ,lão hàng xóm râu xanh đã chết lâu rồi ,bố chị cũng qua đời , mà việc giao con bé con thì do ông ấy dàn xếp !
mẹ chị bảo : có tìm cũng không làm gì được ,cho người ta bằng ấy năm , ví bằng tìm thấy nhận cũng sao đành ,con bé nó xấu hổ ,nó nhục ,có khi là cái họa cho đời nó !
thế là chị lại cúi xuống lầm lũi buồn , và giờ thì đã lấp ló bốn mươi tuổi đầu , hoa cà phê trắng đã tàn phai trong khổ đau , hoa cà phê trắng đang chết mòn ,héo hắt ..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét