1-Hạnh phúc ngọt ngào .
Con điện thoại báo sẽ về và chuẩn bị đi thực tập ở Tây nguyên .lẽ dĩ nhiên con bé sẽ không về một mình. Nó sẽ đi cùng cậu trai đã thương yêu nó mấy năm nay. Mở tiệc, phải mở tiệc thôi, người mẹ kiểm nhanh chút tiền còm trong giỏ, một thoáng lo âu, nhưng không sao. Chị nhắc ĐT thì thầm với một người bạn .
Và chiều ấy một góc xóm nhỏ sáng lên rộn ràng. Không chỉ có mấy mẹ con vui với nhau. Xóm giềng kéo đến đầy một bàn tiệc .
Bà chị Năm hàng xóm thì hí hửng kiểu phụ nữ đàn bà , cứ luôn miệng, sướng nhé, mày thấy sướng không con, giờ cũng làm cô công chức như ai, chà chà chà , con bé này mặc đồ công chức thật là bắt mắt .
Còn ông bác hai S, một người hàng xóm khuyết tật, thì lại có vẻ đăm chiêu, ông gọi hai đứa lại giảng đạo đức một thôi một hồi , đại khái là ,giờ các con lớn hết cả rồi , phải biết trân trọng ,nắm giữ cái mình đàng có ...
Còn người mẹ, chị bận rộn với những sự thiết thực hơn, chén nước mắm, tý muối tiêu , chảo thịt bò xào sao cho vừa tới chứ đừng chín quá. Chị cười thâm một mình, nhớ lại lúc chuẩn bị làm cơm, con bé nó bảo, lâu rồi thịt bò không có trong thực đơn sinh viên, vậy là chị xách xe chạy ra siêu thị, và khoản tiền người bạn ghé lúc ban trưa dúi vào tay, vì có thêm chảo thịt bò này, mà hụt mất một khúc ...
2- nhớ lại những đắng cay
Bạn sẽ bảo, thì cũng như bao bữa liên hoan tiệc tùng, cả cái thành phố này, chỗ nào giờ nào mà chả có chuyện uống, chuyện ăn, một năm người ta uống cả mấy tỷ lít bia , có xách một chảo thịt bò của con mụ nhà quê , chuyện kể kể ấy có chi mà đáng đọc .!
Thế mà có đấy có những sự rất là bình thường lại xuất phát từ những bất thường, và thế là thành ra những câu chuyện để người nghèo dí dủm kể lể với nhau, đỡ tốn tiền mua báo lá cải vẫn vơ, và sách in kiểu lôm lôm côm sát thủ đầu mưng mủ !
Chuyện dí dủm về cái bữa tiệc ở xóm ,mà món sang trọng là chảo thịt bò, nó lại được bắt đầu từ một tòa nhà cực lộng lậy cao sang có địa chỉ là :90A Hoàng Văn Thụ bốn năm về trước .
Hồi đầu năm học 2008 ấy chị chàng nhà quê ở góc xóm nghèo ấy được mời tới dự một cuộc họp cực ý nghĩa nơi tòa nhà kia , thành phần toàn những quan khách tài giỏi tiếng tăm: phu nhân nguyên thủ tướng , các doanh nhân ,và những người tài hoa giáo sư ,bác sĩ ... , cùng với mấy trăm tân sinh viên suất sắc của các tỉnh miền Đông nam bộ hẳn hoi , chị nhà quê còn chưa biết đi thang máy nữa kìa , chị ta hổn hển trèo bảy tầng cầu thang bộ và khiếp hãi kiếm một cái ghế cuối hội trường lắng nghe cuộc họp .
Tóm tắt lại đó là buổi trao giải thưởng cho những công dân suất sắc của tương lai, các em khó khăn mà học giỏi giang, nên được lãnh học bổng của chương trình mang tên : Vì ngày mai phát triển !
Tại sao mà chị nhà quê lại tới đó , lý do cũng chưa tiện trình bày ở đây , cứ biết là người tổ chức người ta đã mời ,hẳn là phải chính xác !
Và chương trình khai mạc, xúc động vô vàn, có nước mắt vỡ òa bởi yêu thương, có nước mắt rung rưng khi nhắc lại hành trình vượt qua gian khổ .
Mc của chương trình mới giao lưu với một cô bé, nhỏ tí nhỏ teo, cô bé cho biết : Em con một người tàn tật ,và từ thuở bé thơ không biết mẹ mình, em đi phụ bán cơm, cúi xuống nhẫn nhịn lấy những phần dư, dư thừa ấy giúp em có chút năng lượng nuôi thân, nuôi em mình và đậu vào đại học ...
người ta vỗ tay dạt dào cổ vũ, riêng chị chàng nhà quê thì lại ngác ngơ, chị ta không vỗ tay, bởi còn ám ảnh câu nói của đứa trẻ xanh xao bé bỏng đó : Con không có khái niệm về mẹ, nếu sau này có gặp mẹ, nếu ba bảo con nhận thì con nhận thôi, thế là chị chàng nức lên vì xót, xót xa thầm trong lòng : Không có khái niệm về mẹ ư , có xót xa nào hơn xót xa như thế ...
Cuối buổi giao lưu các nhà tài trợ họ thi nhau nhận nâng đỡ sinh viên , có người thì nhận đỡ đầu em học bách khoa, có ông bác sỹ lại hỗ trợ cậu sinh viên ngành y, cam kết nhận vô bệnh viện thời danh khi tốt nghiệp...
Chị chàng nhà quê choáng váng, muốn cho muốn giúp, lấy gì mà giúp mà cho, chị không thể tham gia cái thịnh soạn tung hứng tài trợ quá lớn lao kia, chị khều người tổ chức thì thào : Tôi xin phụ conbé con tháng trăm ngàn , từ giờ cho đến khi tốt nghiệp .
Cuộc giao lưu giải tán trong hân hoan , tưng bừng , người ta cũng ra về dần dần , chị dõi mắt theo cô gái nhỏ
- Thế trường em học ở đâu - Chị hỏi
- Dạ ở bên Bình dương
- Ồ thế là cũng đi qua khu ngoại thành nhà tôi, thôi tôi chở em về nha, chí ít cũng bớt được tiền ba chặng xe buýt !
Chị nhà quê không nghĩ gì được hơn thế, có cái gì đó váng vất u mê trong đầu, không có khái niệm về mẹ, không khái niệm ... cái cụm từ đó nhảy nhót trong đầu óc, trong trái tim của chị .
Chị chở con bé trên xe gắn máy, không ai trò chuyện với ai , đến một ngã tư , hiệu đèn đỏ chị chàng phanh xe lại , qua gương chiếu hậu, thấy con nhỏ ngủ ngon lành , hồi sáng này, nó chạy học tốc, qua ba bốn chặng xe, nó mệt là phải thôi, lúc giao lưu nó còn bảo với cô MC, là còn chưa cả ăn xôi sáng !
Sao lại thế nhỉ, sao lại không biết mẹ là như thế nào, sao lại sẽ nhận mẹ nếu người đàn ông bảo hãy gọi người đàn bà là mẹ, nếu như gặp lại ?
Mình có, sao lại không cho nó cái mình đang có, mà nó thì chưa từng biết bao giờ? Hay là mình làm mẹ nó quách cho rồi, mắc chi mà phải so đo ,toan tính ...?
Ôi Chúa ơi, sao vậy chứ, con có điên không ? Nhà con đã một bầy, hai thằng con, và một đứa con gái nuôi tính khí thất thường con lụm ra từ cái xóm tối thui lui đó !
rồi con dẫn con bé này về sẽ ra làm sao đây, nhưng con lại rất muốn cho người ta cái con có dư mà người ta chưa từng chạm tới , làm mẹ, làm mẹ thêm một đứa nữa thì đã làm sao nào ! Chúa ơi , khuyến khích con đi, cho con bé tỉnh ngủ, là con nhận liền, cứ nhận đại đi, miệng nói, mũi tên bay ra, là không thể thu lại, con mà đã nói ,thì con sẽ phải làm, thì là tự con trói con, thì Chúa sẽ chỉ cho con cách giải gỡ !
Con bé tỉnh ngủ thật ,vừa lúc về tới chợ Thới an, đủ thứ thơm ngon và hấp dẫn !
- Sắp tới chưa cô ?
- À cũng gần gần, sắp tới nhà cô, nhưng tới trường con thì còn qua mấy cây cầu, mấy con sông to nữa. Này con, hãy là làm con cô nhé, chẳng sao đâu ? Chị nhà quê nói một mạch không dám ngưng một từ, không sao đâu, nếu đồng ý, thì ta phải đánh chén một bữa ra trò mới được ..
Im lặng, và con bé bỗng nhoẻn cười, ừ thì cười là coi như đồng ý, có gì mà sợ chứ, việc gì phải sợ chuyện ăn uống cho sương sướng cuộc đời, chợ đây ta ghé mua đồ, cứ phải như thế !
Chị khuân lên xe lủ khủ nào vịt quay, nào bánh mỳ, nào dưa leo, xà lách, chị hét vào điện thoại rầm rầm : ở nhà dọn bàn cho mau các con, tập trung đủ quân số, và thêm chén đũa , mẹ sẽ mang về cho các con một chị , không thắc mắc nhiều, về nhà mẹ sẽ giải thich!
Và thế là nhà lại có tiệc, và gia đình xóm nhỏ ấy có thêm một thành viên, tuy đến sau nhưng lại nghiễm nhiên là chị cả. Tưởng là giản đơn thế , hóa ra lại bắt đầu một núi rắc rối và khổ đau, bời vì cô bé nhỏ nhắn sinh viên ấy gánh trên vai cả một số phận nghiệt ngã....
Và bỗng đau người mẹ nhà quê vơ vào lòng cả một đống tơ vò, nhưng phải tháo gỡ, vì một con người thì buộc phải tháo gỡ, dù không hề đơn giản ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét