25 tháng 2, 2012

Hào hứng sống

Phải là như vậy .
Cuộc sống cần phải như vậy .
Tôi đã mệt tới mức không thể ngóc đầu lên .thấy mọi sự xung quanh ,thậm chí cả những gương mặt người khá quen thuộc cũng như những viên đá tảng khiến tôi ngột ngạt .
Tôi đi tổng cộng ba bệnh viện .
cũng chẳng đâu vào đâu , chỉ là những mệt mỏi hết sức tự nhiên , một thời kỳ người ta phải mệt mỏi như thế .
Đêm khó ngủ và những giấc mơ nặng nề .
Song le ,tôi không là đứa thích rơi vào trạng thái ấy , và tôi cần phải chống lại nó .
Đi bách bộ
Nghe tiếng chim hót
Cà Phê và nhạc trịnh Công Sơn .
Và đặt tất cả vào lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa .
Tôi lờ mờ cảm nhận trong bồng bềnh : tôi có một chú nhóc con , nó sắp tròn 15 tuổi và nó chưa nhận ra tôi đã yêu nó cách đặc biệt ra sao .
Và chính tôi phải mình chứng tình yêu ấy :
Va ly cũ được mở ra :
Từ hồi học lớp mầm non cho đến bây giờ , từng tấm giấy khen tôi vẫn lưu giữ .
Đặt hàng liền một lúc hai mươi bốn cái khung ảnh , và mời thợ khẩn cấp tới nhà , không gian bừng sáng bởi những khung kính .
Khi con tròn mười tám , con thức sự là bằng hữu với mẹ đó nha , còn bây giờ , trong tương đối tự do ,vẫn phải có những giới hạn .
Con rất đặc biệt , mẹ biết thế mà , chính mẹ bây giờ sẽ phải học con khối thứ đấy !
Tuổi 15 , tuổi có nhiều biến động , tôi phải học để biết cách đồng hành cùng con , và tôi đã đi tìm một tư vấn tâm lý để nghe và học hỏi .
Niềm hào hứng sống lại trỗi dậy , và tôi thấy mình trẻ trung , hồn nhiên hơn , tôi nhận ra ,trong mọi thứ tình yêu , tôi luôn bị mê hoặc bởi trẻ con , nơi chúng mọi diễn biến đều sống động lung linh . và tôi nhận ra thật là tiếc khi phải thành người lớn !

1 nhận xét: