18 tháng 11, 2011

Chuyện về H

Đêm đã rất khuya ,nhưng tôi không thể ngủ ,quyết định dậy viết nốt câu chuyện về H.
Trước khi cưới ,H có đưa chú rể tương lai tới chơi nhà ,nhìn cậu ấy ,hỏi công chuyện làm ăn ,quê quán ,gia đình ...Tôi bỗng tiên lượng một tương lai rất xấu của H...
Bẵng đi một thời gian , tôi có nghe H về quê sinh con ,và cũng không gặp lại ...
Cách nay mấy tháng ,H kiếm tôi ,và như những gì tôi hình dung âm thầm , tai họa ấy đã đổ xuống cuộc đời cô gái
Khi em gần sanh chồng em cũng bệnh ,thế là chồng thì về quê nội lo việc bệnh tình , em thì về quê ngoại sinh con ,chứ ở sài gòn ,chồng bệnh ,vợ sanh ,đời công nhân sống phòng trọ sao mà chịu thấu .
Tin dữ báo tới từ quê chồng ... chồng em nhiễm HIV và lao phổi rất nặng .
Con vài tháng ,H gửi lại quê ,vào sài gòn ,và anh chồng cũng nhào vô .Anh ta bệnh rất nặng một tay   H mang vô cứu chữa ở bv Phạm Ngọc Thạch . H bảo lúc ra viện ông bác sĩ cứ dúi vào tay H 100 ngàn ,H cứ xít xoa ,sao có người ta tốt sao mà tốt vậy .
Chồng H thoát chết và dần khỏe lại , H vẫn phải cắm cổ mà làm , vậy mà anh ta sanh chứng ghen tuông ,và lười lao động ,còn dính vào nghiện ngập .
Buồn lắm chị , H bảo - nhưng biết làm sao ,ngoài quê còn con nhỏ ,bố mẹ thì già ,đứa em út vẫn muốn thi đại học.
Không mất thời gian cãi vã lằng nhằng ,sau một trận đòn của người chồng ,H kiếm một phòng trọ ở xa ,và cày tiếp .
Nhưng cái anh chồng hư ấy vẫn không để yên ...H thật sự rất mệt mỏi .
Hôm ấy gặp nhau ,tôi không biết an ủi em ra sao , chỉ dặn em phải đi xét nghiệm ,lo cho bản thân ,nếu không có hộ khẩu và việc chữa bệnh khó khăn ,tôi sẵn sàng lấy địa chỉ gia đình ,lo cho em việc đó ...
Em có vẻ vui ,và sau đó ...ra đi .    Em đã có một quyết định rất tỉnh táo : đi về một khu công nghiệp ở một tỉnh xa ,dứt khoát không cho anh chồng một cơ hội nào để nhì nhằng nữa ....
Và  sau mấy tháng em tới thăm tôi, Là một H khác hoàn toàn ,khỏe ,béo hơn ,nụ cười đầy tự tin ,cứng cỏi .
Thì ra vậy ,thì ra em cần phải sống thật kiên vững để nuôi con ,còn phải phụ cha mẹ làm đám cưới đứa em, còn phải sống như bao người bình thường đang sống .
Nên phải có một khoảng tĩnh lặng ,thật sự an bình ,không thể mãi mất thời gian vì sợ sệt con HIV, và lý giải lôi thôi với anh chồng bạc nhược .
Em của H một đứa đã làm đám cưới , một đứa vẫn đang luyện thi đại học năm nay .Đứa con gái bé bỏng  ngoài quê đi mẫu giáo rồi ,tất cả trả giá bằng mồ hôi nhọc nhằn và sự kiên vững của cô gái rất chi mảnh mai ,bé nhỏ .
Hỏi em vụ chồng ,em bảo : thì có vất đi đâu được bây giờ , sau mấy tháng bị "bỏ rơi" anh ta đi tìm H thông qua một người cô .Người cô bảo : nếu chịu tu tỉnh làm ăn thì mới cho gặp lại H. Và cô ấy xin  anh ta đi làm ở một xí nghiệp ,tháng rồi đã bắt đầu biết đưa lương về cho H để phụ nuôi con ,rời Sài gòn về tỉnh nhỏ xa xôi ,anh ta cũng không còn hút xách .
H bảo : em không sợ hay là ghét vụ HIV,lúc bệnh lê lết em chưa phụ .Nhưng thói biếng lười ,sống vất vưởng thì em không chấp nhận ! Quả vậy HIV trong cái trí não mới đáng tởm đáng kinh ,nó khiến cuộc đời người chẳng ra người ,ma chẳng ra ma dặt dà dặt dẹo...
Chia tay tôi em cười tươi lắm .Chẳng có gì buồn chị ơi -H bảo thế - trông lên không bằng ai ,trông xuống còn có những người đói ,bệnh lất lây chết bờ đường xó chợ...
H đi rồi ,và đêm nay tôi không ngủ , suy nghĩ rất nhiều về em, cô gái quê ở Nghệ an , đã sống ,đã trải ,đã rất đớn đau ,nhưng không hề là bất hạnh .
Nghĩ về H tôi bỗng nghĩ về bản thân ,về rất nhiều con người nơi đời này ,có những khi thật là đáng thảm hại đáng thương khi soi mình vào cuộc đời của H....
Mong em khỏe mạh ,nuôi con trưởng thành , trời sẽ không phụ người có tính tốt như em H ạ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét