Tôi viết lại những gì tôi biết về cuộc đời của H với tất cả thương yêu ,quý mến !
mười một năm trước , H xuất hiện ở nhà tôi , lý do một trong ba cậu trai thuê nhà tôi là người yêu của H
H nhỏ xíu ,và trắng trẻo ,em mặc đồ thể thao học sinh , em giống như cô sinh viên năm nhất đại học hơn là cô thợ may lam lũ .Lúc đó em đúng 20 tuổi .
Nhà H ở Nghệ an ,nghèo ,và đông anh em ,thời điểm ấy mẹ em bị bệnh thần kinh ,chị và mấy đứa em H vẫn theo sự học .
Vai gầy của bố H ,và vai nhỏ của H còng lưng trên cánh đồng mía mà không đủ ăn . H quyết định Nam tiến !
Lúc em tới nhà tôi là em làm công nhân cũng được gần hai năm rồi ,gần hai năm ,ngày nào cũng tăng ca mười mấy tiếng liền , em mài sức mình thành cơm gạo gửi về quê .Vai bố em đỡ còng một chút ,mẹ em có thuốc uống ,và chị em an tâm nơi trường đại học...Và chút tình xa xứ với cậu trai ,giúp em như ấp áp hơn , mấy đứa thường xúm xít ở nhà tôi tổ chức liên hoan ,thật vui vẻ.
Vậy mà ...một biến cố giằng cậu trai ra khỏi cuộc đời em , biến cố khốc liệt ,bi thương đã bẻ gẫy những số phận ....
Em không khóc , tôi chỉ thấy gương mặt xanh xao tái đi ...năm năm tiếp sau em sống đã rất đầy rất ân tình ,dù chẳng đem lại được gì tốt đẹp cho chính em và cho cậu ấy ... Đời vốn kinh hoàng như vậy , không phải cứ sống tốt là gặt hái ngọt ngào , có những đắng cay , thống khổ vô vàn .Không thấy em than một tiếng nhỏ .....
Tôi cũng dọn nhà miết ,và cũng ...khổ . Thi thoảng em ghé thăm ,chị em trò chuyện ,hoặc lặng im . Âm thanh đời chúng ta đã cảm quá nhiều phải không H
Sau sáu năm ,em đưa thiệp cưới . Và chúng ta đều không hề cười . Không hề cảm thấy niềm vui ngày em vu quy , Vì thực chất chẳng có gì để vui vẻ cả.
Một chút an ủi , bằng ấy năm tháng ,chị em sắp ra trường . Mẹ bớt bệnh thần kinh ,bầy em chưa đứa nào phải bỏ học ....
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét