Ngày thứ bảy .
Cùng em đi thăm bệnh nhân HIV.Buồn vì Dũng ghi ta đã chết .
Chiều về đi đám ma ngừoi hàng xóm cũng chưa già ,chị mới 53 làm ở bệnh viện ung bứou mà vẫn cứ ...chết !
Lòng như chai ra,không xác định rõ ràng cảm xúc ,nhận ra ,tất cả chỉ phù du ,quá đỗi phù phu .Vậy mà con ngừoi ta mất quá nhiều thời gian vào những sự cắn cấu dày vò ,tạo ra những nghiệp chứong .
Tự hỏi vậy cái gì là quý nhất ,chi phối mình nhiều nhất ở đời này .Là hai đứa trẻ thơ ,chỉ có vậy .
Còn tình ái chung thủy nhất !? Có lẽ làtình với ngừoi nghèo .Vì mình cũng nghèo ,không hứa hẹn ,không thề thốt mà vẫn bền bỉ .
Uống bia ,thì uống ,bà con lối xóm rủ ,không thể chối từ.Uống để chấp nhận cái sự phù dù cuộc đời .thấy đầu óc bâng lâng như khói mây.Kệ !
Thắp một nén nhang tiễn một ngừoi bỏ lại trần gian. Sẽ đến lúc con ngừoi ta bỏ lại mọi sự mà không hề tiếc xót!
Bây giờ điều gì sẽ làm mình khóc ở đời này .Bật cừoi ,ít nhất là lúc này sẽ không có sự gì khiến mình khóc !
Uống một ly nữa và ra về ,uống cạn luôn ,chả có gì trói buộc nổi con ngừoi ,khi tâm hồn xé lớp áo chật mà bay tít lên trời cao .Giống như bong bóng lên trời vậy .Ừ bong bóng ,và lại nhớ sư phụ Út An ,hồi hôm qua có ghé nhà chờ phục sinh thăm chú ấy !
27 tháng 8, 2011
25 tháng 8, 2011
Nhìn thẳng vào sự thật
vào lúc
Thứ Năm, tháng 8 25, 2011
Nếu tìm trên internet thông tin về bãi rác Đông Thạnh ,thì có lẽ suốt từ năm 2005 tới nay ,vấn đề nóng vẫn liên tục là việc đổ chất thải nguy hiểm ,bùn hầm cầu ,và sự lo ngại về tác hại của độc chất ngấm xuống tầng nứoc ngầm sẽ ảnh hửong tới ngừoi dân .Mọi sự chỉ dậm chân ở mức ...bàn bạc và lo lắng .
Bây giờ thì điều lo lắng ấy đã thực sự thành sự thật rồi ,có quá nhiều bà con bị bứou ,bị ung thư ,có những số phận chết trẻ với vô vàn hệ lụy.
Thực trạng đáng sợ này vừa qua đã đựoc chuyển tải trên báo NLD,các nhà khoa học không ngạc nhiên ,bởi họ đã chứng minh trên cơ sở khoa học rằng ,sự nhiễm bẩn từ bãi rác là vô cùng độc hại ,nguy hiểm .
Nhân dân chúng tôi thì le lói chút hi vọng ,rằng nhờ vậy biết đâu các nhà lãnh đạo sẽ giật mình ,sẽ có giải pháp nào đó cho dân xứ bãi rác .Cũng có một chút niềm vui be bé ,đựoc biết ngừoi ta đang chi trả tiền nợ về vấn đề độc hại của dân .Chưa kịp vui thì dân lại rất buồn ,thậm chí hoang mang bởi cách hành xử của một số ngừoi có trách nhiệm .
Theo bà con cho biết ,họ lập một đòan đi đến từng bệnh nhân có tên trong bài báo.Bà con cứ tửởng là họ tới thăm hỏi động viên .nhưng không ,họ không động viên mà mang theo những bài báo ,họ đọc và thẩm vấn nhân dân ,có những lời khiếm nhã khiến dân chúng bất bình ,thậm chí một cán bộ xã còn moi móc đích danh tôi :Nguyễn Thị Thu Hưong ,Và đe nẹt dân từ nay không trò chuyện với cô nhà báo Thu Hồng nếu không có cán bộ ấp đi cùng ,thì không đựoc khai gì hết .Và họ bắt bà con ký một giấy tờ gì đó .Những lời lẽ đó thiết tửong không viết cụ thể mà chi ,thêm đau lòng ,rất đau lòng !
Vậy thì tôi xin thẳng thắn khai rằng :chính tôi ,vì một may mắn mà đời xô dạt về đây ,sống cùng bà con chín năm nay ,tôi ở cùng bà con ,thấy tình trạng bệnh tật ,rồi chết chóc như thế tôi đã quan sát ghi chép lại .
Và tôi còn quan sát thấy rất nhiều xe chở rác ,bệnh phẩm y tế vào bãi rác ,nên lấy làm lo lắng vô cùng ,tôi từng chất vấn đại biểu hội đồng nhân dân xã mà không nhận thấy hồi âm chi cả.
Chính vì thế mà tôi đem vấn đề trao đổi với cô nhà báo Thu Hồng ,nhân dân,các bác phụ lão đã ủng hộ nhiệt tình ,cung cấp số liệu cho nhà báo .
Xin các nhà lãnh đạo nghĩ cách giúp dân sống đỡ khổ hơn ,đừng đe nẹt nạt nộ bà con ,họ bệnh hoạn đau yếu ,không có tiền đã khổ lắm rồi ,ngừoi cán bộ phải giúp dân và thưong dân chứ .
Bà con chỉ muốn đóng cửa bãi rác ,hoặc là nếu vì lý do này khác chưa đóng cửa đựoc ,thì có nguồn nứơc sạch cho dân ,giảm thiểu tai họa từ bãi rác .
Tôi xin chịu trách nhiệm về những điều tôi viết trong bài viết này .Và tôi xin nói rằng số bà con bị ung bị bứou còn nhiều và rất nhiều ,ngay sau khi bài báo đăng ,bà con tìm tới báo thêm khối trừong hợp nữa !
Nếu các đồng chí muốn biết số liệu ,thì làm một cuộc kê khai cách vô tư xem ,sẽ thấy đời sống dân bãi rác tôi rất chật vật !
Xin đừng làm bà con đau khổ nữa ,muốn trút bực ,cứ đổ xuống đầu tôi cách quang minh chính đại ,tôi xin sẵn sàng ,sao lại xuống quát dân :phải con mẹ Hưong bắc kỳ tới và dẫn nhà báo tới điều tra không ?Tôi Bắc kỳ không lẽ không là dân ,không đựoc quyền yêu thưong lo lắng cho bà con Đông thạnh ?Tôi Bắc kỳ thì không đựoc phép giúp đỡ báo chí làm việc tốt hay sao ?Ngừoi cán bộ phát ngôn câu này nghĩ sao khi có ngôn từ như thế ?
Bây giờ tôi mời các bạn và bà con xem cảnh xe chở rác y tế đi vào bãi rác ,để thấy là những gì nhà báo viết là không có dối gian ,còn những ngừoi bị bệnh thì vẫn đang hiện hữu rất là nhiều ,những ngừoi qua đời tôi từng tới viếng .
Tôi chỉ ao ứơc một ngày bãi rác hóa công viên ,và ngừoi cán bộ cũng là một hoa thơm ,cần phải tẩy uế rác rến hư thúi ở môi trừong ,và nếu cần tẩy uế cả thứ rác trong não trạng ngừoi làm quan.Thì đất nứoc quê hưong mới thăng hoa tốt đẹp !
Sáng sớm xe chở rác y tế tiến vô đông thạnh.Trứoc kh vô bãi rác ,các bác tài thủng thẳng ghé bên đừong lê văn khưong ,lót dạ cơm tấm rồi mới vô bãi rác !
Khói mù mịt bốc ra từ bãi rác góc phía đông ,hứong ra cầu rạch tra,còn cái gì tạo rakhói thì tôi ..chịu .Trinh sát nhà quê ,trình độ tay mơ ,chỉ có thế !
Em nhà báo xinh đẹp hóa trang thành ngừoi bới rác nè,cảm ơn em đã tâm huyết với bà con xứ bãi rác
Còn đây làvideo cảnh các xerác ,chất thải y tế vào bãi rác đông vui nừợm nựợp .
Bây giờ thì điều lo lắng ấy đã thực sự thành sự thật rồi ,có quá nhiều bà con bị bứou ,bị ung thư ,có những số phận chết trẻ với vô vàn hệ lụy.
Thực trạng đáng sợ này vừa qua đã đựoc chuyển tải trên báo NLD,các nhà khoa học không ngạc nhiên ,bởi họ đã chứng minh trên cơ sở khoa học rằng ,sự nhiễm bẩn từ bãi rác là vô cùng độc hại ,nguy hiểm .
Nhân dân chúng tôi thì le lói chút hi vọng ,rằng nhờ vậy biết đâu các nhà lãnh đạo sẽ giật mình ,sẽ có giải pháp nào đó cho dân xứ bãi rác .Cũng có một chút niềm vui be bé ,đựoc biết ngừoi ta đang chi trả tiền nợ về vấn đề độc hại của dân .Chưa kịp vui thì dân lại rất buồn ,thậm chí hoang mang bởi cách hành xử của một số ngừoi có trách nhiệm .
Theo bà con cho biết ,họ lập một đòan đi đến từng bệnh nhân có tên trong bài báo.Bà con cứ tửởng là họ tới thăm hỏi động viên .nhưng không ,họ không động viên mà mang theo những bài báo ,họ đọc và thẩm vấn nhân dân ,có những lời khiếm nhã khiến dân chúng bất bình ,thậm chí một cán bộ xã còn moi móc đích danh tôi :Nguyễn Thị Thu Hưong ,Và đe nẹt dân từ nay không trò chuyện với cô nhà báo Thu Hồng nếu không có cán bộ ấp đi cùng ,thì không đựoc khai gì hết .Và họ bắt bà con ký một giấy tờ gì đó .Những lời lẽ đó thiết tửong không viết cụ thể mà chi ,thêm đau lòng ,rất đau lòng !
Vậy thì tôi xin thẳng thắn khai rằng :chính tôi ,vì một may mắn mà đời xô dạt về đây ,sống cùng bà con chín năm nay ,tôi ở cùng bà con ,thấy tình trạng bệnh tật ,rồi chết chóc như thế tôi đã quan sát ghi chép lại .
Và tôi còn quan sát thấy rất nhiều xe chở rác ,bệnh phẩm y tế vào bãi rác ,nên lấy làm lo lắng vô cùng ,tôi từng chất vấn đại biểu hội đồng nhân dân xã mà không nhận thấy hồi âm chi cả.
Chính vì thế mà tôi đem vấn đề trao đổi với cô nhà báo Thu Hồng ,nhân dân,các bác phụ lão đã ủng hộ nhiệt tình ,cung cấp số liệu cho nhà báo .
Xin các nhà lãnh đạo nghĩ cách giúp dân sống đỡ khổ hơn ,đừng đe nẹt nạt nộ bà con ,họ bệnh hoạn đau yếu ,không có tiền đã khổ lắm rồi ,ngừoi cán bộ phải giúp dân và thưong dân chứ .
Bà con chỉ muốn đóng cửa bãi rác ,hoặc là nếu vì lý do này khác chưa đóng cửa đựoc ,thì có nguồn nứơc sạch cho dân ,giảm thiểu tai họa từ bãi rác .
Tôi xin chịu trách nhiệm về những điều tôi viết trong bài viết này .Và tôi xin nói rằng số bà con bị ung bị bứou còn nhiều và rất nhiều ,ngay sau khi bài báo đăng ,bà con tìm tới báo thêm khối trừong hợp nữa !
Nếu các đồng chí muốn biết số liệu ,thì làm một cuộc kê khai cách vô tư xem ,sẽ thấy đời sống dân bãi rác tôi rất chật vật !
Xin đừng làm bà con đau khổ nữa ,muốn trút bực ,cứ đổ xuống đầu tôi cách quang minh chính đại ,tôi xin sẵn sàng ,sao lại xuống quát dân :phải con mẹ Hưong bắc kỳ tới và dẫn nhà báo tới điều tra không ?Tôi Bắc kỳ không lẽ không là dân ,không đựoc quyền yêu thưong lo lắng cho bà con Đông thạnh ?Tôi Bắc kỳ thì không đựoc phép giúp đỡ báo chí làm việc tốt hay sao ?Ngừoi cán bộ phát ngôn câu này nghĩ sao khi có ngôn từ như thế ?
Bây giờ tôi mời các bạn và bà con xem cảnh xe chở rác y tế đi vào bãi rác ,để thấy là những gì nhà báo viết là không có dối gian ,còn những ngừoi bị bệnh thì vẫn đang hiện hữu rất là nhiều ,những ngừoi qua đời tôi từng tới viếng .
Tôi chỉ ao ứơc một ngày bãi rác hóa công viên ,và ngừoi cán bộ cũng là một hoa thơm ,cần phải tẩy uế rác rến hư thúi ở môi trừong ,và nếu cần tẩy uế cả thứ rác trong não trạng ngừoi làm quan.Thì đất nứoc quê hưong mới thăng hoa tốt đẹp !

Sáng sớm xe chở rác y tế tiến vô đông thạnh.Trứoc kh vô bãi rác ,các bác tài thủng thẳng ghé bên đừong lê văn khưong ,lót dạ cơm tấm rồi mới vô bãi rác !

Khói mù mịt bốc ra từ bãi rác góc phía đông ,hứong ra cầu rạch tra,còn cái gì tạo rakhói thì tôi ..chịu .Trinh sát nhà quê ,trình độ tay mơ ,chỉ có thế !

Em nhà báo xinh đẹp hóa trang thành ngừoi bới rác nè,cảm ơn em đã tâm huyết với bà con xứ bãi rác
Còn đây làvideo cảnh các xerác ,chất thải y tế vào bãi rác đông vui nừợm nựợp .
24 tháng 8, 2011
Cây cay đắng sẽ ra mùa quả ngọt !
vào lúc
Thứ Tư, tháng 8 24, 2011
Người cay đắng sẽ chia phần hạnh phúc !
Vâng đời cũng sẽ đẹp như hai câu thơ ấy .Lặng lẽ đọc những dòng đơn sơ trên blog Việt của Mùa thu ,có một đạo diễn trẻ luôn tìm thấy chút gì đọng lại ở những trang viết .
Đó là đạo diễn Mạnh Hùng ,thuộc trưong trình:Yêu thưong cuộc sống của đài truyền hình thành phố HCM .Đạo diễn và ê kíp làm phim một lần nữa đã quay lại bãi rác Đông thạnh,tìm cách đưa một bờ vai của cộng dồng để bà cháu bé Ngọc Tú nương vào một chút trong hành trình sống rất gian lao.Hành trình ấy là gì , các bạn đã từng biết ,và hãy tiếp tục khám phá qua chưong trình sắp tới của :Yêu thưong cuộc sống .

Nào "kiều nữ tý hon Ngọc Tú " để chú Thanh Điền mở cửa xe hơi đón con đi "ngao du "một chuyến nào .Hãy vui lên cháu !

Đạo diễn Mạnh Hùng ,so vai nào ,sẽ có ngày cháu lớn hơn cả các cô các chú !

Cho cô Mùa thu ké chút nha ,"bon chen với đời nào" !

Và đây bờ sông Rạch tra hoang vu ,nơi ngừoi bà bảy mưoi tuổi bám vào thiên nhiên hoang sơ kiếm sống nuôi cháu mồ côi mất mẹ !Đoàn làm phim đựoc một phen lội bùn Đông thạnh khí thế luôn !

Rồi đây hàng triệu khán giả sẽ xúc động trứoc hình ảnh vĩ đại này ,ngừoi bà bảy mưoi tuổi đu mình trên nhánh bình bát cong oằn ,kiếm cháo cơm nuôi cháu .Sông Rạch tra mênh mang bỗng như nhỏ bé dứoi gót chân chai sần của bà cụ !

Tú ơi bám vào vai đạo diễn Mạnh Hùng vưon tới phía trứoc nào .Cháu có thấy ,đằng trứoc bình minh đang bừng sáng không ,tràn ngập nắng trên dòng sông mùa nứoc nổi

Bà Huỳnh Thị Viết bật khóc khi hoàn thành chưong trình ,Bà ơi đừng cảm ơn chúng con .Xin cho chúng con nghiêng mình cảm ơn ngừoi mẹ ,ngừoi bà xứ bãi rác đơn sơ ,một đời hi sinh vì con vì cháu và chịu quá nhiều đau khổ .
Cảm ơn đài truyền hình TPHCM ,ê kíp làm phim ,công ty võng xếp Duy Lợi đã đồng hành chia sẻ cùng dân nghèo chúng tôi ,để chúng ta cùng :YÊU Thương Cuộc Sống !
Và đặc biệt cảm ơn NSBL ,trang mạng xã hội rất đáng yêu ,nơi tôi có cơ hội chia sẻ thông tin cùng bạn hữu .
Ha lê lui a!!!!!!!!!Quá hạnh phúc !
21 tháng 8, 2011
vào lúc
Chủ Nhật, tháng 8 21, 2011
Giờ này ,tôi lặng lẽ ngồi trong đêm ,nghe tiếng mưa rơi rả rích trên mái tôn .Không phải để sầu muộn ,mà xác định là :Tôi vẫn phải sống tiếp ,cho mình , cho các con .Cho những công việc mà tôi biết là hữu ích .
Tay tôi đau ê ẩm ,tôi quen với nhiều sự mà thế gian cho là khó chấp nhận và bất thừờng.Rất nhiều bằng hữu ,bạn bè đã không thể tưởng tượng ra cuộc sống mà tôi đang sống.
Vậy mà tôi vẫn cứ sống ,qua từng ngày ,từng tháng ,từng năm .Có lẽ chính bởi cái sự tôi yêu con ,yêu tôi và yêu cuộc đời thành ra tôi vẫn sống rất nồng nàn ,hí hứng !
Có những khi tôi muốn nổi khùng thật sự ,và cũng phải phát khùng để tồn tại ,đó là quy luật sinh tồn.Nhưng tôi vựot lên bản thân tôi ,và thực sự là vựot lên mọi gian khó đau đớn trong đời ấy là tôi không hận thù ,vâng tôi sẽ không thù hận !
Nói thật nếu mà giữ sự thù hận ,thì cái bản năng sẽ khiến tôi muốn giết chết tươi đôi ba đứa ở đời này ,tôi nói rất nghiêm chỉnh đấy !Nếu hận thù thì có những khi tôi sẽ là một con thú ,thậm chí là một con thú đên cuồng vì cùng quẫn nữa !
Ha ha ha ,nhưng tôi không bao giờ như thế ,tôi đang mỉm cừoi khoan khoái giữ đêm khuya .Tôi có một của kho, một thuốc chữa lành linh diệu :Lòng xót xa ,biết xót xa mình ,biết thưong xót ngừời ,tôi sẽ kiềm chế đựoc ngọn lửa giận dữ .
Tôi học một ngừoi đã dạy cho tôi một lẽ sống :nếu nhớ lại chuyện buồn chuyện giận thì như nhớ lại chuyện để ...cừời.Cố gắng tìm lại trong sự đã qua sự phấn khích tinh thần để bứoc tiếp ,sống tiếp đầy hào sảng.
Tôi sẽ không để ngừời khác tứơc đoạt niềm vui sống của tôi .Mọi xiềng xích ác độc của con ngừơi ,chính là sản phẩm của sự yếu đuối ,nhát đảm ,bản chất chính là như thế !
Con ngừoi sống với con ngừoi nên có sự tử tế ,có nghĩa có nghì .Quan sát ,lắng nghe ,tìm tòi mới thấy cuộc đời rộng rã và đáng quý !
Tha thứ cho họ ,vì họ chẳng hiểu biết việc họ làm ,hình như trong kinh thánh Chúa có một câu như thế .
Con sẽ cố gắng ,sẽ cố gắng Chúa à,con tự nhủ lòng con như thế !
Tay tôi đau ê ẩm ,tôi quen với nhiều sự mà thế gian cho là khó chấp nhận và bất thừờng.Rất nhiều bằng hữu ,bạn bè đã không thể tưởng tượng ra cuộc sống mà tôi đang sống.
Vậy mà tôi vẫn cứ sống ,qua từng ngày ,từng tháng ,từng năm .Có lẽ chính bởi cái sự tôi yêu con ,yêu tôi và yêu cuộc đời thành ra tôi vẫn sống rất nồng nàn ,hí hứng !
Có những khi tôi muốn nổi khùng thật sự ,và cũng phải phát khùng để tồn tại ,đó là quy luật sinh tồn.Nhưng tôi vựot lên bản thân tôi ,và thực sự là vựot lên mọi gian khó đau đớn trong đời ấy là tôi không hận thù ,vâng tôi sẽ không thù hận !
Nói thật nếu mà giữ sự thù hận ,thì cái bản năng sẽ khiến tôi muốn giết chết tươi đôi ba đứa ở đời này ,tôi nói rất nghiêm chỉnh đấy !Nếu hận thù thì có những khi tôi sẽ là một con thú ,thậm chí là một con thú đên cuồng vì cùng quẫn nữa !
Ha ha ha ,nhưng tôi không bao giờ như thế ,tôi đang mỉm cừoi khoan khoái giữ đêm khuya .Tôi có một của kho, một thuốc chữa lành linh diệu :Lòng xót xa ,biết xót xa mình ,biết thưong xót ngừời ,tôi sẽ kiềm chế đựoc ngọn lửa giận dữ .
Tôi học một ngừoi đã dạy cho tôi một lẽ sống :nếu nhớ lại chuyện buồn chuyện giận thì như nhớ lại chuyện để ...cừời.Cố gắng tìm lại trong sự đã qua sự phấn khích tinh thần để bứoc tiếp ,sống tiếp đầy hào sảng.
Tôi sẽ không để ngừời khác tứơc đoạt niềm vui sống của tôi .Mọi xiềng xích ác độc của con ngừơi ,chính là sản phẩm của sự yếu đuối ,nhát đảm ,bản chất chính là như thế !
Con ngừoi sống với con ngừoi nên có sự tử tế ,có nghĩa có nghì .Quan sát ,lắng nghe ,tìm tòi mới thấy cuộc đời rộng rã và đáng quý !
Tha thứ cho họ ,vì họ chẳng hiểu biết việc họ làm ,hình như trong kinh thánh Chúa có một câu như thế .
Con sẽ cố gắng ,sẽ cố gắng Chúa à,con tự nhủ lòng con như thế !
20 tháng 8, 2011
18 tháng 8, 2011
16 tháng 8, 2011
Vinh phúc của con !
vào lúc
Thứ Ba, tháng 8 16, 2011
có một ngày thật vui và hạnh phúc ,là ngày đại lễ Mẹ hồn xác lên trời .Cả giáo xứ nhà mình chìm trong không khí rộn ràng ,ai ai cũng như đẹp và rạng rỡ hơn thì phải

Trong lễ rứoc kiệu Đức Mẹ nhóm cầu nguyện lòng thưong xót tưoi rói trong tà áo dài truyền thống

Vẫn là những bứoc chân âm thầm của ngừoi Mục tử ,chaơi cứ vui lên ạ ,bởi vì xứ của húng ta thật là ấm áp !

Mẹ vui cùng đoàn con tiến vào thánh đừơng


còn nhận ra chùm hoa sứ trắng khiêm nhừong trong xân giáo đừong khi trời vừa buông tối

con ra về và hân hoan làm một việc nhỏ :phóng sinh .Con ao ứoc mói xiềng xích hữu hình và vô hình
hóa ra không để mọi sinh linh đựoc tự do ,an lạc

Tạ ơn Mẹ đã hiện diện trong cuộc sống của con!

Trong lễ rứoc kiệu Đức Mẹ nhóm cầu nguyện lòng thưong xót tưoi rói trong tà áo dài truyền thống

Vẫn là những bứoc chân âm thầm của ngừoi Mục tử ,chaơi cứ vui lên ạ ,bởi vì xứ của húng ta thật là ấm áp !

Mẹ vui cùng đoàn con tiến vào thánh đừơng


còn nhận ra chùm hoa sứ trắng khiêm nhừong trong xân giáo đừong khi trời vừa buông tối

con ra về và hân hoan làm một việc nhỏ :phóng sinh .Con ao ứoc mói xiềng xích hữu hình và vô hình
hóa ra không để mọi sinh linh đựoc tự do ,an lạc

Tạ ơn Mẹ đã hiện diện trong cuộc sống của con!
15 tháng 8, 2011
Một dấu ấn đẹp của tôi !
vào lúc
Thứ Hai, tháng 8 15, 2011
Hôm nay là một ngày rất đẹp và có ý nghĩa với mình .Về tinh thần là ngày đức Mẹ hồn xác về trời ,và cũng là mùa vu lan báo hiếu .Cũng đồng thời tròn ba năm xuất bản đứa con tinh thần :Nhật ký hành trình Xương thủy tinh.Với bao la hồng ân của cuộc đời ,mình cũng đã cố gắng không mệt mỏi.
Cảm ơn má Ba thị trấn Hóc môn đã tin tửơng ủy thác con mừoi ba phần quà cho bà con nghèo Đông thạnh .Chú Út đã mất ,phần quà của chú con chuyển cho gia đình một em cai nghiện còn nhiều khó khăn .Con gái gấu con dễ thưong phụ với con cùng chuyển quà tới từng nhà có hoàn cảnh .Năm nay ông cụ mù ấp 1 yếu lắm má à,nhưng thằng cháu thì đã đi làm xí nghiệp .
Dòng đời vẫn chảy ,dù không ít thác ghềnh ,nhưng tôi đã định hứơng cho cuộc đời mình ,thì sẽ chẳng có gì là thay đổi .Vựot qua những ghềnh thác ,và gạt qua những rác rến ,thì vẫn có một dòng chảy ngọt ngào và tưoi mát ,phải hứơng về dòng chảy ấy ,hòa nhập với dòng chảy mãnh liệt ấy mỗi ngày.Và nhận ra tôi yêu xiết bao cuộc đời này ,yêu đất yêu ngừoi rất là cụ thể và chi tiết !
Và tôi biết mình chẳng hề đơn độc ,đó mới là một ân điển tuyệt vời ,nhìn ra sân ,bầu trời đang bừng lên ánh nắng thật là đẹp đẽ và ấm áp !

Nào mẹ con ta sẽ cùng nhau mang quà của má ba tới từng gia đình trong mùa lễ vu lan báo hiếu

Cô ghé lấy là em nhẹ một chút nhọc nhằn ,chúc gia đình cô mùa vu lan vui vẻ

Nắng đẹp quá ,đi dứoi nắng thật là vui ,dù độ này sức khỏe cũng có phần sa sút

ông cụ mù gày quá à.Ông đang xoay trần đánh vật với bữa cơm ,gần 90 làm gì cũng khó nhọc

Gấu đi giúp mẹ một số trừong hợp nha con ,học cách thưong ngừoi thì càng biết thưong mình con ạ
Cảm ơn má Ba thị trấn Hóc môn đã tin tửơng ủy thác con mừoi ba phần quà cho bà con nghèo Đông thạnh .Chú Út đã mất ,phần quà của chú con chuyển cho gia đình một em cai nghiện còn nhiều khó khăn .Con gái gấu con dễ thưong phụ với con cùng chuyển quà tới từng nhà có hoàn cảnh .Năm nay ông cụ mù ấp 1 yếu lắm má à,nhưng thằng cháu thì đã đi làm xí nghiệp .
Dòng đời vẫn chảy ,dù không ít thác ghềnh ,nhưng tôi đã định hứơng cho cuộc đời mình ,thì sẽ chẳng có gì là thay đổi .Vựot qua những ghềnh thác ,và gạt qua những rác rến ,thì vẫn có một dòng chảy ngọt ngào và tưoi mát ,phải hứơng về dòng chảy ấy ,hòa nhập với dòng chảy mãnh liệt ấy mỗi ngày.Và nhận ra tôi yêu xiết bao cuộc đời này ,yêu đất yêu ngừoi rất là cụ thể và chi tiết !
Và tôi biết mình chẳng hề đơn độc ,đó mới là một ân điển tuyệt vời ,nhìn ra sân ,bầu trời đang bừng lên ánh nắng thật là đẹp đẽ và ấm áp !

Nào mẹ con ta sẽ cùng nhau mang quà của má ba tới từng gia đình trong mùa lễ vu lan báo hiếu

Cô ghé lấy là em nhẹ một chút nhọc nhằn ,chúc gia đình cô mùa vu lan vui vẻ

Nắng đẹp quá ,đi dứoi nắng thật là vui ,dù độ này sức khỏe cũng có phần sa sút

ông cụ mù gày quá à.Ông đang xoay trần đánh vật với bữa cơm ,gần 90 làm gì cũng khó nhọc

Gấu đi giúp mẹ một số trừong hợp nha con ,học cách thưong ngừoi thì càng biết thưong mình con ạ
10 tháng 8, 2011
Nơi trú ẩn sau cùng
vào lúc
Thứ Tư, tháng 8 10, 2011
tất cả sự đời đã tuột khỏi tay không cứu vãn, và chính bản thân cũng đối diện với vực thẳm khôn cùng. Chúng tôi chỉ còn nơi trú ẩn sau cùng: Lòng thương xót bao la của Chúa.
Đó là nỗi niềm của một nhóm những con người đang nương tựa tại một nơi cách rất xa trung tâm thành phố, trong một con hẻm nhỏ nơi một địa danh có cái tên sang trọng: Ngã ba Việt Kiều - huyện Củ Chi nhưng họ thì chẳng còn gì để mà sang trọng hay tự hào. Họ những bệnh nhân mang căn bệnh thế kỷ: HIV-AIDS.
Tiếng nói người trong cuộc“Tôi tên là Nguyễn Viết Sơn 60 tuổi, nhiễm tới nay là bốn năm, chia sẻ cuộc đời mình không phải để biện minh, mà để minh chứng một điều rằng: Dù tài giỏi hay ho tới đâu, mỗi chúng ta đứng trước Chúa đều rất yếu hèn, thảm hại, và luôn cần ngài che chở, thương xót. Trước năm 1975 tôi là một thanh niên rất giỏi và mang nhiều khát vọng. Tôi ao ước trở thành một linh mục tài hoa, có tài năng thao lược và giảng thuyết. Chính vì thế ngoài chương trình đào tạo chính quy tại chủng viện, tôi còn tự học theo tín chỉ ở bên ngoài, tôi có bằng cử nhân, và là một trong những linh mục tài năng được chính quyền thời bấy giờ chọn đi học thêm ở trường sỹ quan Đà Lạt.
Tôi chưa hề dính líu tới cái gì liên quan tới hai chữ chiến tranh, rời trường sỹ quan, dù nguời Mỹ đã rút quân gần như hết khỏi miền Nam, nhưng ở mỗi tỉnh vẫn có người của họ đại diện, và tôi là người làm việc trực tiếp với họ về các dự án nhân đạo và an sinh xã hội. Biến cố năm 1975, đất nước hòa bình, nhưng vì cái lý lịch học tại trường sỹ quan, thế nên tôi dĩ nhiên là ôm gói vô. . . Trại Cải tạo! Tôi vẫn rất kiêu hãnh vào bản thân mình, nhưng thực tế cho tôi nhận ra rằng, không phải sự thật nào cũng đựợc chấp nhận, lúc đọ tôi đã mờ mờ nhận ra ý Chúa thử thách tôi, nhưng tôi cũng chưa dễ dàng uống chén đắng dù rằng tôi từng học để làm linh mục!
Rời trại cải tạo, tôi bắt đầu lênh đênh giữa dòng đời, dù học cử nhân luật song với lý lịch đi cải tạo thì tôi cũng chẳng thể ngóc đầu lên. Khát khao quay lại đời tu cũng chỉ là. . . . Vô vọng. Các bạn tôi thời đó, dù kém cỏi hơn tôi nhiều, song rất nhiều người đã đi định cư ở nước ngoài, có người thành danh trên con đường tu trì, cả trong nước, và ngoài nước. Còn tôi, tôi chọn một giải pháp để thoát khỏi kiếp lênh đênh, gần bốn mươi tuổi, tôi mới lập gia đình, sinh một cháu gái và giờ thì cháu đã là sinh viên đại học.
Đòn số phận vẫn chưa hết, khi tóc đã bạc, và những tửong bình yên, tôi đùng đùng đổ bệnh và yếu như một con sên. Chúa ơi, tôi bị nhiễm HIV, thật là quá đỗi là khủng khiếp!Khủng khiếp vì tôi bệnh, mà không hiểu vì sao tôi lại bệnh. Khủng khiếp vì chính vợ con xa lánh tránh xa tôi như một kẻ tội đồ, khủng khiếp vì tôi thật sự thân cô thế cô, gần như không nơi nương tựa. . . .
Và khi ấy Chúa dang tay ôm tôi vào lòng, tôi tìm được đến nơi này qua sự mách bảo của bạn bè. Và tôi được tiếp xúc với nhóm cầu nguyện lòng thương xót Chúa của cha Long, ông chính là người cung cấp lương thực cho nơi mái ấm này. Sợ chúng tôi buồn và cô đơn, ông kiếm việc cho chúng tôi làm, từ những việc rất giản đơn: Xâu những xâu chuỗi mân côi từ những hạt cườm li ti lóng lánh!Những khi ngồi tỉ mỉ xâu từng hạt nhỏ ấy, tôi ngẫm lại đời mình, phù du cả thôi, chẳng còn lại gì ngoài lòng thương xót vô bến bờ của Chúa. Và người ta khi tận cùng đau khổ, chẳng cần gì ngoài sự xót thương nhau, tôi bây giờ, tích cực tham gia các chương trình trong chính cộng đồng những người có HIV. Tôi hy vọng tình thương của Chúa tác động, một ngày nào đó con gái sẽ tới thăm tôi, như thăm một người cha bệnh tật yếu già, không còn những khoảng cách cắt chia tình phụ tử…”
Trên đây là tâm sự của một bệnh nhân, còn có rất nhiêu tâm tình của những người đồng cảnh ngộ: Này anh Cường, một thời gia đình mở nhà hàng, mà thực ra là quán bia ôm trá hình. Tiền kiếm quá dễ, và tình ái ngoài luồng quá "dạt dào" khiến chị vợ tống anh cồng ra đường bằng bản án ly hôn để tìm đường kết hôn với một người giàu có. Và kết quả là xôi hỏng bỏng không, chị nhiễm HIV và giấc mơ đổi đời không thành, anh chồng hiền lãnh trọn con bệnh ngặt. Hay như Dũng, với ngón đàn ghi ta điêu luyện làm mê mệt người ta, bao cô gái tự nguyện ngả vào lòng và họ trao cho nhau không phải là tình yêu mà là con vi rút HIV đáng sợ…
Có nghĩa là HIV không chỉ tung hoành ở thế giới giang hồ hút chích, mại dâm. Mà nó đã thực sự tấn công vào cả thế giới được coi là trí thức, tử tế! Những người này khi nhiễm bệnh mới thật là đau khổ thảm thương, giống như đang ở đỉnh cao bỗng đâu té nhào xuống chín tầng vực thẳm. Có một vị linh mục nhận thấy nỗi khổ tâm này, ông lặng lẽ mở ra mái ấm không tên này để họ có nơi mà trú ngụ. Song vị tu sĩ có tâm, không thường xuyên ở tại nơi này vì lý do công việc , mái ấm hiện thời được một số ma sơ và vài người tình nguyện ghé vai giúp đỡ.
Biết được thực trạng đó cha Long và bà con cầu nguyện lòng thương xót Chúa nhà thờ chí hòa lại xắn tay vào cuộc, cha và cộng đoàn đã giúp thiết thực bằng một khoản trợ giúp về lương thực cho nơi này. Sâu xa hơn ngài tạo cho họ công việc làm dù rất đơn sơ là xâu những tràng chuỗi. Bệnh nhân được lấp đầy nỗi cô đơn bằng công việc, dù nhỏ bé nhưng khiến ngày bớt dài, trái tim bớt đớn đau, dằn vặt. Nhóm tình nguyện áo xanh cũng thường xuyên tới chia sẻ giao lưu với anh em. Biết rằng đó là chút tình, chút bù đắp rất nhỏ nhoi so với nỗi đau mà họ đang gánh chịu. Hi vọng từ những công việc mà công đoàn đang chia sẻ với nơi này, sẽ được lòng yêu thương của Chúa thúc đẩy để lan tỏa xa hơn, có nhiều bàn tay nối dài chăm sóc lo toan cho anh em mắc bệnh.
Khi theo chân các cánh chim xanh tới thăm mái ấm, chúng tôi được gặp một ma sơ và một quý thầy tình nguyện viên. Sau khi dẫn chúng tôi đi thăm một vòng mái ấm, mà nguồn gốc trước đây chỉ là một ngôi…vườn với dăm ba gốc cây. Nhà bệnh nhân ở cũng là mái quán trước đây của chủ nhà để lại. Đơn sơ quá, thiếu thốn nhiều quá, những con người tình nguyện viên không dám ao ước điều gì cho riêng mình (họ không hề có được bất cứ khoản thù lao nào từ phía nhà nước và cả phía giáo hội cho công việc hết sức nhọc nhằn, vất vả) họ chỉ mong ước và nhờ chúng tôi chuyển mong ước này tới cộng đoàn và bằng hữu: ấy là có được một căn phòng nhỏ để đưa bệnh nhân nặng thời kỳ cuối để họ được chăm sóc riêng. Và bữa ăn cho bệnh nhân được cải thiện đôi chút, dù cha Long đã cho gạo, nhưng đồ ăn thì trung bình chỉ khoảng 10 ngàn đồng cho một người trong ngày. Sơ nói đùa: nhờ ăn gạo của cha Long và bà con mà bệnh nhân béo khỏe!
Thương và thương quá đỗi anh em mình, nỗi đau của họ là cái nền để chúng ta nhận ra mình may mắn hạnh phúc quá!
Rời mái ấm ra về, bên tai chúng tôi vẫn vang lên lời một bệnh nhân: chúng tôi chẳng còn gì, cuối cuộc đời tàn, chúng tôi chỉ còn nơi trú ẩn sau cùng: lòng thương xót Chúa! Quả đúng là như thế, chẳng có nơi trú ngụ nào bền vững hơn, xin Chúa đoái thương những số phận hèn kém của chúng con, dạy chúng con biết thương yêu ,thương nhau, biết thực hành lệnh truyền yêu thương của Chúa bằng những việc làm cụ thể như việclàm của nhóm cầu nguyện lòng thương xót Chúa nhà thờ chí hòa. Chúng con xin gửi những ghi chép này tới cha và cộng đoàn, hầu mong mái ấm này được đón nhận nhiều hơn nữa những yêu thương từ đoàn con cái Chúa. Cảm ơn những chăm lo mà cộng đoàn đã chăm lo cho mái ấm nhỏ bé này!
Đó là nỗi niềm của một nhóm những con người đang nương tựa tại một nơi cách rất xa trung tâm thành phố, trong một con hẻm nhỏ nơi một địa danh có cái tên sang trọng: Ngã ba Việt Kiều - huyện Củ Chi nhưng họ thì chẳng còn gì để mà sang trọng hay tự hào. Họ những bệnh nhân mang căn bệnh thế kỷ: HIV-AIDS.
Tiếng nói người trong cuộc“Tôi tên là Nguyễn Viết Sơn 60 tuổi, nhiễm tới nay là bốn năm, chia sẻ cuộc đời mình không phải để biện minh, mà để minh chứng một điều rằng: Dù tài giỏi hay ho tới đâu, mỗi chúng ta đứng trước Chúa đều rất yếu hèn, thảm hại, và luôn cần ngài che chở, thương xót. Trước năm 1975 tôi là một thanh niên rất giỏi và mang nhiều khát vọng. Tôi ao ước trở thành một linh mục tài hoa, có tài năng thao lược và giảng thuyết. Chính vì thế ngoài chương trình đào tạo chính quy tại chủng viện, tôi còn tự học theo tín chỉ ở bên ngoài, tôi có bằng cử nhân, và là một trong những linh mục tài năng được chính quyền thời bấy giờ chọn đi học thêm ở trường sỹ quan Đà Lạt.
Tôi chưa hề dính líu tới cái gì liên quan tới hai chữ chiến tranh, rời trường sỹ quan, dù nguời Mỹ đã rút quân gần như hết khỏi miền Nam, nhưng ở mỗi tỉnh vẫn có người của họ đại diện, và tôi là người làm việc trực tiếp với họ về các dự án nhân đạo và an sinh xã hội. Biến cố năm 1975, đất nước hòa bình, nhưng vì cái lý lịch học tại trường sỹ quan, thế nên tôi dĩ nhiên là ôm gói vô. . . Trại Cải tạo! Tôi vẫn rất kiêu hãnh vào bản thân mình, nhưng thực tế cho tôi nhận ra rằng, không phải sự thật nào cũng đựợc chấp nhận, lúc đọ tôi đã mờ mờ nhận ra ý Chúa thử thách tôi, nhưng tôi cũng chưa dễ dàng uống chén đắng dù rằng tôi từng học để làm linh mục!
Rời trại cải tạo, tôi bắt đầu lênh đênh giữa dòng đời, dù học cử nhân luật song với lý lịch đi cải tạo thì tôi cũng chẳng thể ngóc đầu lên. Khát khao quay lại đời tu cũng chỉ là. . . . Vô vọng. Các bạn tôi thời đó, dù kém cỏi hơn tôi nhiều, song rất nhiều người đã đi định cư ở nước ngoài, có người thành danh trên con đường tu trì, cả trong nước, và ngoài nước. Còn tôi, tôi chọn một giải pháp để thoát khỏi kiếp lênh đênh, gần bốn mươi tuổi, tôi mới lập gia đình, sinh một cháu gái và giờ thì cháu đã là sinh viên đại học.
Đòn số phận vẫn chưa hết, khi tóc đã bạc, và những tửong bình yên, tôi đùng đùng đổ bệnh và yếu như một con sên. Chúa ơi, tôi bị nhiễm HIV, thật là quá đỗi là khủng khiếp!Khủng khiếp vì tôi bệnh, mà không hiểu vì sao tôi lại bệnh. Khủng khiếp vì chính vợ con xa lánh tránh xa tôi như một kẻ tội đồ, khủng khiếp vì tôi thật sự thân cô thế cô, gần như không nơi nương tựa. . . .
Và khi ấy Chúa dang tay ôm tôi vào lòng, tôi tìm được đến nơi này qua sự mách bảo của bạn bè. Và tôi được tiếp xúc với nhóm cầu nguyện lòng thương xót Chúa của cha Long, ông chính là người cung cấp lương thực cho nơi mái ấm này. Sợ chúng tôi buồn và cô đơn, ông kiếm việc cho chúng tôi làm, từ những việc rất giản đơn: Xâu những xâu chuỗi mân côi từ những hạt cườm li ti lóng lánh!Những khi ngồi tỉ mỉ xâu từng hạt nhỏ ấy, tôi ngẫm lại đời mình, phù du cả thôi, chẳng còn lại gì ngoài lòng thương xót vô bến bờ của Chúa. Và người ta khi tận cùng đau khổ, chẳng cần gì ngoài sự xót thương nhau, tôi bây giờ, tích cực tham gia các chương trình trong chính cộng đồng những người có HIV. Tôi hy vọng tình thương của Chúa tác động, một ngày nào đó con gái sẽ tới thăm tôi, như thăm một người cha bệnh tật yếu già, không còn những khoảng cách cắt chia tình phụ tử…”
Trên đây là tâm sự của một bệnh nhân, còn có rất nhiêu tâm tình của những người đồng cảnh ngộ: Này anh Cường, một thời gia đình mở nhà hàng, mà thực ra là quán bia ôm trá hình. Tiền kiếm quá dễ, và tình ái ngoài luồng quá "dạt dào" khiến chị vợ tống anh cồng ra đường bằng bản án ly hôn để tìm đường kết hôn với một người giàu có. Và kết quả là xôi hỏng bỏng không, chị nhiễm HIV và giấc mơ đổi đời không thành, anh chồng hiền lãnh trọn con bệnh ngặt. Hay như Dũng, với ngón đàn ghi ta điêu luyện làm mê mệt người ta, bao cô gái tự nguyện ngả vào lòng và họ trao cho nhau không phải là tình yêu mà là con vi rút HIV đáng sợ…
Có nghĩa là HIV không chỉ tung hoành ở thế giới giang hồ hút chích, mại dâm. Mà nó đã thực sự tấn công vào cả thế giới được coi là trí thức, tử tế! Những người này khi nhiễm bệnh mới thật là đau khổ thảm thương, giống như đang ở đỉnh cao bỗng đâu té nhào xuống chín tầng vực thẳm. Có một vị linh mục nhận thấy nỗi khổ tâm này, ông lặng lẽ mở ra mái ấm không tên này để họ có nơi mà trú ngụ. Song vị tu sĩ có tâm, không thường xuyên ở tại nơi này vì lý do công việc , mái ấm hiện thời được một số ma sơ và vài người tình nguyện ghé vai giúp đỡ.
Biết được thực trạng đó cha Long và bà con cầu nguyện lòng thương xót Chúa nhà thờ chí hòa lại xắn tay vào cuộc, cha và cộng đoàn đã giúp thiết thực bằng một khoản trợ giúp về lương thực cho nơi này. Sâu xa hơn ngài tạo cho họ công việc làm dù rất đơn sơ là xâu những tràng chuỗi. Bệnh nhân được lấp đầy nỗi cô đơn bằng công việc, dù nhỏ bé nhưng khiến ngày bớt dài, trái tim bớt đớn đau, dằn vặt. Nhóm tình nguyện áo xanh cũng thường xuyên tới chia sẻ giao lưu với anh em. Biết rằng đó là chút tình, chút bù đắp rất nhỏ nhoi so với nỗi đau mà họ đang gánh chịu. Hi vọng từ những công việc mà công đoàn đang chia sẻ với nơi này, sẽ được lòng yêu thương của Chúa thúc đẩy để lan tỏa xa hơn, có nhiều bàn tay nối dài chăm sóc lo toan cho anh em mắc bệnh.
Khi theo chân các cánh chim xanh tới thăm mái ấm, chúng tôi được gặp một ma sơ và một quý thầy tình nguyện viên. Sau khi dẫn chúng tôi đi thăm một vòng mái ấm, mà nguồn gốc trước đây chỉ là một ngôi…vườn với dăm ba gốc cây. Nhà bệnh nhân ở cũng là mái quán trước đây của chủ nhà để lại. Đơn sơ quá, thiếu thốn nhiều quá, những con người tình nguyện viên không dám ao ước điều gì cho riêng mình (họ không hề có được bất cứ khoản thù lao nào từ phía nhà nước và cả phía giáo hội cho công việc hết sức nhọc nhằn, vất vả) họ chỉ mong ước và nhờ chúng tôi chuyển mong ước này tới cộng đoàn và bằng hữu: ấy là có được một căn phòng nhỏ để đưa bệnh nhân nặng thời kỳ cuối để họ được chăm sóc riêng. Và bữa ăn cho bệnh nhân được cải thiện đôi chút, dù cha Long đã cho gạo, nhưng đồ ăn thì trung bình chỉ khoảng 10 ngàn đồng cho một người trong ngày. Sơ nói đùa: nhờ ăn gạo của cha Long và bà con mà bệnh nhân béo khỏe!
Thương và thương quá đỗi anh em mình, nỗi đau của họ là cái nền để chúng ta nhận ra mình may mắn hạnh phúc quá!
Rời mái ấm ra về, bên tai chúng tôi vẫn vang lên lời một bệnh nhân: chúng tôi chẳng còn gì, cuối cuộc đời tàn, chúng tôi chỉ còn nơi trú ẩn sau cùng: lòng thương xót Chúa! Quả đúng là như thế, chẳng có nơi trú ngụ nào bền vững hơn, xin Chúa đoái thương những số phận hèn kém của chúng con, dạy chúng con biết thương yêu ,thương nhau, biết thực hành lệnh truyền yêu thương của Chúa bằng những việc làm cụ thể như việclàm của nhóm cầu nguyện lòng thương xót Chúa nhà thờ chí hòa. Chúng con xin gửi những ghi chép này tới cha và cộng đoàn, hầu mong mái ấm này được đón nhận nhiều hơn nữa những yêu thương từ đoàn con cái Chúa. Cảm ơn những chăm lo mà cộng đoàn đã chăm lo cho mái ấm nhỏ bé này!
07 tháng 8, 2011
Triển khai niềm vui sứơng
vào lúc
Chủ Nhật, tháng 8 07, 2011
Không gì vui sứong hơn là thửong thức của cải mình làm ra dứoi mặt trời ấm áp ..Bắt đầu từ một ô bếp nhỏ .
Vừa làm bếp vừa nghe anh chàng Mr Đàm ba hoa xích tốc trên ty vi trong một chưong trình gọi là 24/7
Hehehe ,mr Đàm với cả một ê kíp hùng hậu của truyền thông ,cũng không thể làm đựoc món ăn độc nhất vô nhị của Mùa thu:Món thịt sốt ớt đỏ và cây xả bào ,chắc chắn là như thế !
Làm xong món thứ nhất ,và chuẩn bị món thứ hai
chà ,mỹ mãn ghê ,tay mình làm ra ,phải nếm thử mới đựoc !
Món thứ hai ,lại càng không có trong danh mục của toàn thế giới này :bí đỏ om ,theo bí quyết của đàn bà xứ bãi rác (gia vị chỉ có ở nhà mùa thu ,tay XTT chế tác thứ gia vị đó !).Tất nhiên sẽ cùng đám con của mình thửonng thức rùi .Vừa dùng bữa vừa nghe giảng lòng Chúa xót thưong trên trang web: tinvui.info của Cha Lãng tử .chép công thức như sau :
Cầm lấy +Tạ ơn +Bẻ ra=TRao cho nhau = tất cả cùng ăn uống no nê thỏa thích !
Lúc này Mr Đàm trên ty vi bỗng nhạt nhòa ,chẳng có ký lô trọng lựong gì ,và chả hề hấp dẫn !!!!!!!!he hehe. Khoái quá chừng luôn.tạ ơn Chúa một ngày ngỉ cuối tuần vui vẻ!
Vừa làm bếp vừa nghe anh chàng Mr Đàm ba hoa xích tốc trên ty vi trong một chưong trình gọi là 24/7


Hehehe ,mr Đàm với cả một ê kíp hùng hậu của truyền thông ,cũng không thể làm đựoc món ăn độc nhất vô nhị của Mùa thu:Món thịt sốt ớt đỏ và cây xả bào ,chắc chắn là như thế !

Làm xong món thứ nhất ,và chuẩn bị món thứ hai

chà ,mỹ mãn ghê ,tay mình làm ra ,phải nếm thử mới đựoc !

Món thứ hai ,lại càng không có trong danh mục của toàn thế giới này :bí đỏ om ,theo bí quyết của đàn bà xứ bãi rác (gia vị chỉ có ở nhà mùa thu ,tay XTT chế tác thứ gia vị đó !).Tất nhiên sẽ cùng đám con của mình thửonng thức rùi .Vừa dùng bữa vừa nghe giảng lòng Chúa xót thưong trên trang web: tinvui.info của Cha Lãng tử .chép công thức như sau :
Cầm lấy +Tạ ơn +Bẻ ra=TRao cho nhau = tất cả cùng ăn uống no nê thỏa thích !
Lúc này Mr Đàm trên ty vi bỗng nhạt nhòa ,chẳng có ký lô trọng lựong gì ,và chả hề hấp dẫn !!!!!!!!he hehe. Khoái quá chừng luôn.tạ ơn Chúa một ngày ngỉ cuối tuần vui vẻ!

05 tháng 8, 2011
Hét to lên vì khoái !
vào lúc
Thứ Sáu, tháng 8 05, 2011
Sung sứơng vô biên !
Chỉ muốn hét to ,hay là bay bổng lên ,hay là làm một chút gì đó điên điên cho thỏa thích !
Bởi vì thế là đã làm đựợc rồi,cuối cùng thì đã đựoc .
Bé Ngọc Tú đã đựoc nhập khẩu ,cầm giấy tiếp nhận hồ sơ từ công an huyện chỉ muốn hét to lên thôi ,đây là thành quả ngọt ngào sau mấy tháng trời ,là những mồ hôi ,là những buổi sạm nắng ,tầm mưa sau gần bốn tháng trời đeo đuổi !
Cảm ơn tất cả các ngành các cấp :tư pháp ,hộ tịch ,công an ,...đã cấp những giấy tờ để đưa đựoc một trẻ thơ có cái dòng tên trong tờ hộ khẩu !
Câu chuyển khởi đầu từ một ngừoi thợ hồ đi làm mứon ,anh ta thở dài và kể cho tôi nghe về con bé ,chỉ thế thôi !
Chao ôi không biết mọi ngừoi sung sứơng thì sẽ như thế nào ,con tôi bây giờ đang cảng thấy rất phê ,một cảm giác mơ màng ,khoan khoái ,êm ái rất chi là khó tả!
Nên nghỉ ngơi một chút ,quả tình là nên nghỉ ngơi một chút !Vui thích quá !
Chỉ muốn hét to ,hay là bay bổng lên ,hay là làm một chút gì đó điên điên cho thỏa thích !
Bởi vì thế là đã làm đựợc rồi,cuối cùng thì đã đựoc .
Bé Ngọc Tú đã đựoc nhập khẩu ,cầm giấy tiếp nhận hồ sơ từ công an huyện chỉ muốn hét to lên thôi ,đây là thành quả ngọt ngào sau mấy tháng trời ,là những mồ hôi ,là những buổi sạm nắng ,tầm mưa sau gần bốn tháng trời đeo đuổi !
Cảm ơn tất cả các ngành các cấp :tư pháp ,hộ tịch ,công an ,...đã cấp những giấy tờ để đưa đựoc một trẻ thơ có cái dòng tên trong tờ hộ khẩu !
Câu chuyển khởi đầu từ một ngừoi thợ hồ đi làm mứon ,anh ta thở dài và kể cho tôi nghe về con bé ,chỉ thế thôi !
Chao ôi không biết mọi ngừoi sung sứơng thì sẽ như thế nào ,con tôi bây giờ đang cảng thấy rất phê ,một cảm giác mơ màng ,khoan khoái ,êm ái rất chi là khó tả!
Nên nghỉ ngơi một chút ,quả tình là nên nghỉ ngơi một chút !Vui thích quá !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)