Vậy là trời sắp sáng rồi.........
không dám ngủ ,hay là k thể ngủ được.
Sợ .....Sợ cái nghiệt ngã của số phận......
Hội thì chấp nhận rồi ,nó bị XTT nó vui sống với những cái nó có.
Khoa ,chăm kỹ như thế ,to cao thế ,sao vẫn yếu rề ,dị ứng với hóa chất phát sợ.
Hồi trước ở Tân Hưng ,cứ một tháng hai kỳ ,người ta phun thuốc xịt rau muống dưới cánh đồng là nó ốm ,ho ,suy hô hấp và đi cấp cứu liên tục.
Về Đông thạnh ,đi nạo V.A một lần khỏe hơn ,nhà lú ra hẻm thông thoáng ,vậy mà hơi bụi ,và người ta cứ hay đốt rác ,ngửi khói nó cũng khật khừ ....hồi bé nó có tiền sử hen phế quản rồi.....Mấy hôm nay uống thuốc hoài ,mà đêm cứ ho miết.
Mình yêu con nít nhiều như thế ,mà sao nuôi con khó ghê.Nhận mọi khổ sở về mình ,làm đủ mọi việc nghĩa ân ,cũng hòng tích cóp chút ân phúc cho con,mà sao vẫn khó khăn quá.
Cuối cùng cái làm mình loay hoay suốt cả cuộc đời ,vẫn là cái vòng xoáy nuôi con ,ốm yếu hoài,vất vả mãi!
Có vẻ đó là số phận?Liệu nhân định có thể thắng thiên? hay cứ buông xuôi ,kệ ,tới đâu thì tới ...
Đêm dài thật ,và chẳng hề bình an.Dù cho không gian có vẻ im lìm ,yên ả.
Có đôi khi ức lòng muốn khóc ,muốn truy ngược xem căn cớ gì như thế ...Nhưng thôi ,ích lợi gì ....đã từng thấy những trẻ ở trị an ,chúng chẳng có gì hết ....
Yêu các con nhiều lắm .Nếu cần sẽ thức cả đời bên chúng cũng không sao.
Mai phải làm biện pháp mạnh để Khoa thể dục thể thao nhiều hơn....có lẽ phải điều chỉnh chi tiêu dành tiền cho hai đứa đi bơi tiếp .Dù không đơn giản ,tiền đã đành ,còn vấn đề đưa đi đưa về ,đường xá bây giờ thò đầu ra là muốn ngộp thở ...
đêm ơi ,ta rất mệt ,mà nhà ngươi thì quá dài...và chúng ta đồng hành cùng nhau thôi,biết làm sao được !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét