2010-11-22
Em đứng đó
Yếu hơn là tơ liễu
Tóc nhung huyền
Không che kín ngực
Chênh vênh !
Hai tay
Như hai bông huệ mong manh.
Cố run rẩy
Che phần đẹp nhất và Người nhất !
Nơi từ đó những người đàn bà
Sinh đẻ ra các sinh vật rất cao cấp
Được gọi là con người !
Họ quát em.Gọi em là mày
Bắt dang cả hai tay,để săm soi cái góc nhỏ nhoi ấy !
Thợ dệt cả dương gian
Lúc ấy sẽ buông thoi
Không dệt nữa mà chi !
Dệt làm gì nữa chứ
Bởi người ta không cho em mặc quần - mảnh nhỏ quần lót cũng không!
Trong đêm !
Tôi nghe Nguyễn Du
Đang khóc trong mồ sâu.
Đau đớn thay phận đàn bà
Ngày xưa
Hôm qua
Hôm nay
Và ngày mai
Sẽ vẫn là
Bạc mệnh !
Xin cho tôi
Góp thêm một giọt nước mắt
khóc thân phận người phụ nữ !Đắng cay!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét