12 tháng 11, 2010

Nhặt nhạnh chuyện đời chuyện người

Hồi sáng này tôi gặp chị ở tiệm tóc.chị đẹp ,mảnh mai ,có nét rất trang đài .đoán chị chừng 40 .Chị cười :"chị 44" rồi đấy!
-Bà coi ,chị ấy ở vậy một mình ,coi bảnh tỏong quý phái không ?Chị em mình đuổi còn xa mới kịp- Cô chủ tiệm hồ hởi nói .
Chị cười duyên cúm chím .à ra vậy ,chị ở giá lâu rồi.Nói cho hay ,chị ly hôn cũng hơn ha mươi năm nay .Đứa con trai duy nhất giờ cũng 24 tuổi.
-Cũng chẳng biết thế nào là đúng là sai -chị nói và nhìn ra xa xôi -Thấy cái hố lấp hoài cũng không đầy ,thì mình nuôi con ,trả người ta về với cái thế giới mà người ta thỏa mãn.
Vậy là hai mươi năm ,chị nuôi con , hẳn là gian nan ,nhưng cái quả thì tương đối tròn trịa.Đứa con được học hành tử tế ,có nghề nghiệp đàng hoàng ,lòng nó cũng không phải chai đá sẹo sần ,bao gian nan ,mẹ nó lãnh hết .Nó được giao thiệp ,được hểu biết đó đây .Nó gần như đã đủ vũng vàng để kiến tạo cuộc đời riêng của nó .
-"Mới rồi cậu chàng mang người yêu về ,bóng gió cuyện cưới xin ,cậu chàng tính con đường ,một mẹ một con ,chúng con đi làm ,hễ có cháu thì bà chăm ,nhà cửa có ,thế là ổn thỏa".Chị cười giòn ,thiệt lạ:"Tôi đâu mong cậu ta sống thế đâu ,tôi thủng thẳng mà nghiêm trang bảo nó :Con đã lớn ,mẹ cho con sức khỏe ,tri thức ,nào có kém ai ,vậy con phải lo liệu lấy đời con ,sao cho người bạn con có thể lấy con làm cái chỗ tựa đầu ,chứ có đâu dựa mẹ.Nếu các con thấy đủ lớn ,thì kết hôn ,thuê nhà ở cho tự do ,cá nhân mẹ tự thấy giúp được con điều gì sẽ giúp " .Chị lại cười tươi rạng rỡ :"Cậu ta có vẻ hơi mất hứng ,nhưng tháng vừa rồi bắt đầu gửi mẹ cất giùm ít tiền lương".Quay qua cô chủ tiệm chị bỗng chuyển đề tài :"Em ,tóc chị nên nhuộm màu nào thì đẹp ,đâu nhất thiết phụ nữ tóc phải màu đen.Vài bữa nữa ,chị qua ,em nhuộm cho chị."
Chị rời tiệm nhẹ nhàng hòa vào dòng người dưới con phố đông .Nhìn theo bóng chị khuất dần ,tôi tự bảo tôi ,hình như tôi học được nơi chị một điều gì đó .Lòng thấy một niềm vui nho nhỏ ,bởi hiểu rằng trong dòng sông đời kia ,cũng có những nỗi đau,nhưng cũng có những số phận đã rất thanh  bình .Gửi theo bóng chị một lời chúc thầm :chúc chị mãi bình an ,một bình an vững bền do chính chị tạo ra.
Và bỗng nhiên lại thấy đời sao mà đẹp và vui thế !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét