02 tháng 11, 2010

nghiêm khắc với bản thân mình

Tháng 11 với tôi là rất quan trọng.
Bởi vì đây là tháng dành cho việc cầu nguyện cho các linh hồn của những tín đồ công giáo .Nó đòi hỏi người ta sự hi sinh ,hi sinh một số ham muốn của cá nhân mình ,hướng tới sự vô hình quí giá.
Chiều nay trời mưa như trút ,nhìn ra đường đủ thấy ...ngại rồi .Và thời tiết thì lạnh se sắt .Tôi đã hứa ,và tôi phải thi hành ,tôi hứa dành buổi chiều nay đi viếng nghĩa trang,tôi biết việc ấy là có ích .
Con trai bảo ,trời lạnh và mưa ,mẹ vô đó coi chừng nhiễm âm khí ,đổ ốm thì sao.Nhưng tôi thì nghĩ khác .Tôi cảm thấy những người đã li trần muốn tôi sự hi sinh rất bé mọn này ,và tôi tin ,điều ấy sẽ sinh ích cho chính tôi .Không thể chần chừ ,thoái thác.
Tôi mặc áo dài trắng ,và trang điểm thật đẹp ,đi dưới mưa ,nghĩa trang lúc cuối chiều hoang vu ,nhưng không hề lạnh lẽo .
Trong mưa gió ,đứng dưới chân thập giá ,ngắm hàng cây sũng nước trong mưa ,hướng vào mênh mang nghĩa địa gió vù vù ,tôi nhận ra ,tôi kẻ còn được sống ,và cả những người qua đời nằm đây đã rất hạnh phúc .Kẻ sống có nhà cửa ,có áo ấm cơm no ,kẻ chết có mả có mồ ,có người khác tới khói nhang,kinh kệ thật là đầm ấm . Trong khi ấy ,một dải miền Trung đồng bào tôi ,có người chết không mồ ,xương thịt tan theo dòng nước lũ ,người sống thì mất nhà cửa ,thiếu áo cơm ,thế kỷ hai mốt phải trốn lũ trong hang như người tiền sử....
Xin cho tôi chia cái lạnh của chiều mưa gió này .Xin cho tôi ướt sũng tới giáo đường cầu nguyện Chúa toàn năng ,xin cho tôi dâng mọi lời cầu nguyện đẫm ân tình tới những linh hồn đồng bào tôi bỏ mạng những ngày qua ở những vùng lũ kinh hoàng ấy .
Và tôi xin dành những lời kinh bình an ấy hồi hướng hàng ngàn vạn linh hồn liệt sĩ nằm suốt giải Trường Sơn ,nơi quê hương miền Trung yêu dấu ,trong đó có chú Nguyễn Xuân Đắc chú ruột tôi ,những con người lấy rừng núi hoang lạnh làm mồ ,giờ đây cũng chịu lạnh ,chịu rét với đồng bào ,dù chiến tranh đã lùi vào dĩ vãng.Nhưng cuộc chiến sinh tồn của con người vẫn không bao giờ chấm dứt ,mà muốn chiến thắng là phải làm hòa ,làm hòa với thiên nhiên bao la mà con người đã tàn phá tới kiệt quệ.Tôi bỗng nhận ra con người cần phải sám hối ,cần phải "ăn chay " từ sâu thẳm trái tim mình ,làm bất cứ việc gì cũng phải nghĩ phải suy ,xem việc mình làm có tổn hại tới con người ,tới tổ quốc .

Trong tâm tình ấy tôi rời nghĩa trang ,tới giáo đường ,tôi long trọng quỳ trước Chúa và xin hai nguyện ước :
1-Xin cho các vị có lãnh đạo đất nước thật sáng tâm ,tinh tấn trong những quyết sách điều khiển quốc gia ,trong mọi quyết định luôn luôn đặt sự an toàn ,bền vững của môi trường làm trọng ,để nước Việt khang cường phát triển cho hôm nay ,cho cả ngày mai ,cho thế hệ này ,và cả thế hệ cháu con nối tiếp .
2-Từng người dân nước Việt sống có trách nhiệm với nhau ,nhất là có trách nhiệm với đồng bào miền Trung yêu dấu ,biết chia sẻ lúc hoạn nạn khó khăn ,chia sẻ cách linh hoạt ,thông minh ,chứ không chỉ là làm từ thiện .Miền Trung là một phần của nước Việt ,miền Trung đau thì tất cả phải đau,đó là trách nhiệm ,là bổn phận phải làm ,ai ai cũng có thể làm từ già đến trẻ.
Và tôi cũng sẽ làm ,dẫu rất bé nhỏ thôi ,ngoài lời nguyện cầu ,tôi lại có kế hoạch bớt chi tiêu ,và trong tháng 11 này ,tôi sẽ lại dành dụm một chút gửi tới Miền Trung ruột thịt.
Nếu bạn là một người công giáo ,xin hãy cầu nguyện cùng tôi ,và nếu khác tôn giáo ,chúng ta cũng là anh em mà ,và chúng ta đều có thể làm một việc hữu ích nào đó ,dù rất nhỏ bé !Hẳn nhiên là như vậy !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét