29 tháng 5, 2010

Hoa của đời thường !

Đã được nghe một câu chuyện rất đẹp ờ giữa cuộc đời ,xin chép lại đây ,như lưu giữ cho mình ,cho người một viên ngọc sống động !
Chị tên là đặng Ngọc điệp ,tuổi đã bốn mươi ,và quê chị ở Cà mau tận cùng tổ quốc .
Lúc 16 tuổi ,xinh như mộng như hoa ,chị bị đau mắt .Cha mẹ thì dân quê ít hiểu biết ,cũng tưởng thường thôi ,nhà lại ở xứ quê xa xôi ,cái sự chữa trị hững hờ ,và thế là chị.....mù hai con mắt !
Buồn ,buồn ghê lắm nỗi buồn dài hơn cơn mưa chiều giăng kín cánh đồng ,nỗi buồn làm héo tuổi 16 hoa mộng .Lắm khi chán quá ,ngồi ké xe bạn bè tới Vũng tàu ,té ,đá đập u đầu ,đau quá mà quên nỗi buồn tăm tối ....
Ngày qua tháng lại ,thời gian lầm lũi trôi hơn hai mươi năm ,hai mươi năm bóng tối bao trùm .Cô gái xưa thành người đàn bà chững chạc...
Cũng chẳng có gì mà vui được ,chị ôm cái ra đi ô ,nhà nghèo mà ,chẳng có ti vi ,mà có ti vi ,chỉ cũng chẳng xem được ...Những chiều mưa buồn ,chị nghêu ngao ôm rađi ô ,chế vài câu cải lương ngân nga cho hết ngày dài như đêm thăm thẳm ....
Bất ngờ lắm ,đêm nọ khuya thật là khuya ,chị dò sóng ra đi ô và bắt được sóng một đài kia đang có bài giảng về Thiên chúa tình yêu ,một đấng nào đó ở thật xa ,mà dám chết đi vì yêu , yêu những con người hèn mọn nhất ...
Bốn năm đằng đẳng ,người phụ nữ mù gặp Đấng hằng hữu qua ra đi ô ,chị dò dẫm đi nhà thờ ,lặng lẽ dấu mình nghe giảng về Đấng cứu chuộc .
Chị khao khát ,khao khát tới vô vọng ước mơ Thánh Thể ngự vào cuộc đời mình ,và rồi có một tu sỹ phát hiện ra ,người phụ nữ ấy thỏa ước mơ làm con Thiên Chúa .
Cái người đàn bà tưởng như bông hoa khô héo ấy bỗng như được hồi sinh ,và bất ngờ không ,chị bộc lộ tài năng sáng tác và hát cải lương rất suất sắc .
Người Nam bộ coi cải lương như là lương thực ,như là máu chảy về tim ,chị Ngọc Điệp yêu cải lương vô vàn ,và chị ...hát .Hát ca ngợi cuộc đời ,tạ ơn chúa từ nhân ,hát để niềm bay xa ,bay xa mãi ....
Con người mù lòa ấy vắt tim mình thành lời ca tiếng nhạc .Một chiều tháng năm này ,người Lãng tử phong trần đón chị về giáo xứ Tân đông ,cả xứ tôi lặng đi đón tiếng ca từ môi miệng viên ngọc giữa đời ,vâng chị tôi đang hát đấy :
-"vững lòng tin vào lời hứa của thầy ,thày sẽ trở lại đưa anh em về sum hiệp ...."
Giọng chị ngân lên giữa ngôi Thánh đường đang xây cất dở dang ,và tôi bàng hoàng trước vẻ đẹp của sự không hoàn hảo ,không cần phải hoàn hảo mà chi ,này đây ,sự khiếm khuyết của xác thân nào có nặng nề gì ,khi mà trái tim đã trọn vẹn yêu  thương vô bờ bến .Cám ơn cha Lãng tử đáng kính của chúng con ,cha hoàn toàn có lý khi dạy rằng :Ngày hôm nay ,giáo hội ,và xã hội ,và cả toàn cầu ,cần chứng nhân của thương yêu hơn là thày giảng thuyết ....Và mọi thuyết giảng phải từ cội gốc cuộc sống mà ra .Chúng con xin sẵn lòng ủng hộ sáng kiến mà cha đưa ra ,hãy thâu âm tiếng hát của bông hoa Ngọc Điệp bay đi xa hơn nữa ...
Image Hosted by Fiboshare.com/upanh upload images

Cha Lãng tử và trẻ em -bé mặc áo vàng là Hải  Đăng ,em bé rất thân quen với ngôi sao blog!
Image Hosted by Fiboshare.com/upanh upload images
Chị Ngọc Điệp giao lưu với cộng đoàn

Image Hosted by Fiboshare.com/upanh upload images

Các bà các chị ngây người khi nghe tiếng ca của chị
Image Hosted by Fiboshare.com/upanh upload images
Nhìn chị say sưa ca ,Cha lãng tử cũng rưng rưng kìa ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét