10 tháng 4, 2010

tìm lại bình an.

Bố ạ.
hạnh phúc biết bao khi bố con ta được trao đổi thoải mái như vậy .Con bỗng nhận ra mọi sự chẳng hoài phí chút nào.Cứ cho là con đã từng đau ,và sẽ còn đau nữa.Nhưng đau thì khác với khốn khổ bố à.Kẻ mất phương hướng mới thấy mình khốn khổ .Con khác ,con thấy rất rõ ,và chủ động đời mình ,con hiểu rằng đau đớn ấy mới làm cho đời sống động !
Có một may mắn ,hay đúng hơn là hạnh phúc ,khi con biết Tin Mừng ,kể từ đó con không thù hận thế gian ,dù rằng ,thế gian đã và sẽ còn làm con đau đớn. chẳng những không thù hận ,mà con sẽ chằng thèm phán xét nữa kìa ,chả để mà chi ,khi những sự đó cũng chỉ là vô bổ !
Con bắt đầu lấy lại sự thanh thản bằng cách sống như đời trẻ thơ ,sau sự mệt mỏi của một ngày ,con đi dạo dưới cánh đồng tràn ngập trăng sao và gió .Con còn nhận ra,đằng sau ô cửa nhỏ phòng con ,nhìn ra một căn nhà bỏ hoang và lạ lùng ở đó có một cây me,cứ bốn giờ sáng là một loài chim nhỏ mà con không biết là loài chim gì hót một điệu rất say sưa và rất lạ.Biết đâu trên cây me ấy lại có cả một tổ chim ,con sẽ giành thời gian xem xét việc này mới được .
Hóa ra ,có biết bao điều con đã bỏ sót ,để lọt qua đời cách uổng phí xiết bao.Hóa ra ,cần phải phục sinh từng ngày ,thậm chí là từng giờ ấy chứ .
Và con biết ơn bố mẹ,đã sinh ra con ,để con được chiêm ngắm cuộc sống này .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét