03 tháng 4, 2010

Tặng chỉ con thôi

Nhắm mắt lại hạ mình thật thấp
Thật khiêm nhường chia đau đớn cùng Cha
Nhắm mắt lại mặc cho chân vấp váp
Đá thế trần ,dò dẫm núi Can Vê
Tính mà chi,không cần tính mà chi
Những được mất chốn thế trần ngắn ngủi.
Cõi đi về ,thôi chẳng cần phải vội .
Lặng lẽ chằm chân một chút ,bến sông đời.
Và bỗng đâu ,xao xác gió biển khơi
Sóng nồng nàn bỗng xô ào ạt tới .
Sẽ cuốn đi không có gì cưỡng nổi.
Tất cả bỗng vô thường ,ta tới chốn bình yên
Mọi sự bỗng không màu ,tất cả sẽ không tên
Mắt ta mở ,đón một trời đất mới
Sẽ như thế ,có gì đâu phải vội .
Màu nhiệm phục sinh ,Cha trao tặng con mình !
Thật lạ lùng ,Cha sẽ tặng riêng con!
Hết tất  cả trời xanh và biển biếc !
Ôi Chúa ơi ,con vẫn thế thôi ,dù âm thầm và hiền lành ,những con vẫn cứ tham lam ,vẫn cứ tham lam không cách gì thay đổi !Con không biết giờ này thế gian đang làm gì để đón Cha,riêng con thì tự giam hãm mình ,tiếp tục tìm Thĩ Trúc khoi khoét cho bật máu chân ,hờ hững ngắm thế gian ,và làm thơ tặng người như thế đó !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét