Thế là đã xế chiều ,và cơn mưa ào tới .Tôi đi đóng các cánh cửa ,dọn nhà ,và trưng gà hầm thuốc bắc cho con.Đã mùa mưa thứ hai mươi ,và hai mươi cái đầu mùa ,điều đầu tiên tôi lo lắng chu toàn là chuyện con ốm .Từ đứa bé ,chí lớn ,rồi bây giờ là con gái nuôi, các con tôi thể trạng không tốt ,nhất là XTT ,đầu mùa mưa là phải nằm bẹp vài trận.
Vì quen ,nên tôi cũng chẳng buồn hay nản nữa ,bây giờ sẽ khó ai thấy tôi cau có khó khăn ,chả phải tôi đổi tính tình ,mà tôi nhận ra cau có cũng chẳng làm cuộc sống tốt hơn ,thế thì nên vui vẻ.
Mưa ,tôi ngồi lặng lẽ ,và cuốn phim đời dội về trong trí óc lơ mơ của tôi.Đọng lại sâu nhất vẫn là những con người ,những số phận.
Phải ,tôi gặp gỡ nhiều số phận con người lắm rồi ,cũng không có nhiều số phận may mắn sang giầu ,đa số là nghèo ,có khi là rất nghèo ,sao cái cảm giác đọng lại vẫn ngòn ngọt ,chứ không hề chua xót.Là vì người nghèo sống đơn giản ,nghĩ cũng giản đơn ,yêu thương thì lại càng đơn giản và cụ thể dù chỉ là bé xíu bé hon,tôi ảnh hưởng từ họ rất lớn.
Từ lâu ,tôi quên rồi ,mình là một gái khuê các trâm anh ,một đứa con quan,dù cái hào sảng, cái trâm anh được di truyền từ bố thì chẳng mất ,nó lãng đãng trong tính cách ,trong cách ứng xử của tôi thành ra ,chốn đông người ,dù tôi có ẩn mình ,hay bộc lộ ,cũng sẽ trở thành chút tiêu điểm để người đời yêu và cả ...ganh ghét nữa đấy !
Cũng vài ai đó làm tôi đau lắm ,đau rất là đau ,tôi nhâm nhi cái đớn đau vận vào thân ,và dứt khoát quên người làm tôi đau đớn .Chẳng dễ để làm được điều đó đâu ,nhiều khi tôi cũng thét gào cắn rứt chính tôi ,để rồi mới thực hành được thế.
Tôi yêu mưa hay là ghét ,nếu mà ở trong nhà thì tôi thấy yêu yêu .Nhưng đối diện với mưa của vũng lầy tối tăm ,tôi cũng thi thoảng thở dài cho cái số kiếp con cò con vạc của mình lắm đấy.
Có nghĩa là tôi con người lắm ,đúng như là cái bản chất đàn bà đang sống nơi xứ bãi rác là tôi đây,tôi chả thích thần thánh, thần tượng sự đời ,tôi chỉ thích chiêm ngắm ,rồi ngẫm nghĩ vu vơ với chính tôi ,và tôi viết .
Nhưng khi tôi đã viết thì điều đó là rất thật ,là cái tôi nhìn thấy ,sờ thấy ,ngửi thấy nữa kìa ,một cọng rơm khô ,con chim trên cành ,hay một gương mặt thì sẽ là rất thật.!
Tôi cũng chẳng hiểu ra sao nữa nhưng chiều nay thì tôi nhận ra là tôi rất yêu tôi ,yêu cuộc đời của tôi ,với những con người sẽ phải gắn với đời bé mọn đơn sơ ấy :con cái ,người thân và bạn bè....Vậy thì trừ đấng vinh hiển trên trời mà tôi kính yêu ,nếu hỏi ai là người tình mà tôi ngây ngất say sưa nhất ,thì tôi sẽ trả lời dứt khoát là tôi ,là chính tôi ,với cái bản ngã của tôi ,với yếu ớt ,chả giống ai của riêng tôi ,tôi yêu lắm lắm ...
tự nhiên vơ vẩn thế ,giờ thì tôi lại bận rồi ,khi nào hết bận ,thì tôi sẽ lại viết !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét