Nặng nề quá!đã từ rất lâu ,hôm nay tôi bị đẩy ngược về trạng thái quá đỗi nặng nề ,mà không hề chịu bất cứ sự tác động nào bởi tác động ngoại vi.Tôi nhìn trân trối ra con đường nắng đang dội xuống như đổ lửa!
có cảm giác thời gian trôi quá chậm ,một giây thôi cũng đủ ngắt ra năm bảy quãng dài .Một tín hiệu mơ hồ ,lạ lùng nhưng vô vàn nặng nhọc.
Nó vẫn ngồi miệt mài trước bàn phím ,tôi bỗng nhận ra sự thống khổ vô cùng ,tôi và nó chỉ ngồi ,gõ chữ vu vơ ,chuyện nọ xọ chuyện kia ,mà sao mãi chẳng hết một buổi chiều nắng đỏ.
Tôi có thể xách xe ,chạy đi đâu đó ,chốn cái cảm giác rã rời này ,nhưng nó sẽ ngồi một mình với buổi chiều dài lê thê vờ vợi ,và còn bao chiều tới ,hết nắng rồi mưa ,chả lẽ tôi bỏ nó mà đi suốt ư,không!Chính tôi ,chứ không ai khác sẽ kéo thời gian chóng qua ,cho cả hai vơi mệt mỏi .
tôi biết là đang chạm đến sự đối diện với những đau khổ mới ,vô hình ,nhưng thực sự sẽ là đau .Nào cố lên ,thử xem cái chiều nắng đỏ này còn kéo dài tới lúc nào .Hay ngủ giữa chiều cho thời gian ngắn lại!!!!!!!!!!!!!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét