Tám tháng ba điện về thăm mẹ,nghe tiếng mẹ như từ đâu đó xa xôi ,ngơ ngác ,và mỏi mệt.
Mẹ ơi nhân gian đang chết lần mòn ,mỗi con người mỗi ngày sẽ phải đối diện với sự rệu rã theo thời gian ,quy luật ấy là tất nhiên ,con biết ,và chống lại cái khắt khe đó bằng ước mơ con ,nhưng gian khó xiết bao,gian khó lắm.
Con không tuyệt vọng ,nhưng con thấy rõ giới hạn của mình ,,những đắng cay ,thậm chí là mất mát vô cùng ,cùng chẳng làm tóc mẹ xanh lại dù một sợi...
Có lẽ biết chấp nhận cũng là giải pháp ,chấp nhận cái mất mát vô hình ,hữu hình ,chấp nhận thứ axít gặm nhấm bao khát khao ,bao dự định....
Rồi ai cũng sẽ già ,ai cũng sẽ đi đến một nơi xa xôi chưa từng đến ,sân ga tạm bợ này rồi cũng sẽ chóng qua....lần đầu tiên con nhận ra sự vô nghĩa của hoa hồng ,quả thật là vô nghĩa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét