05 tháng 3, 2010

Khó chịu

Họ nghĩ tôi là ai chứ ,tôi đâu phải thánh hay là vĩ nhân.Kể ra thì tôi cũng có chút lòng yêu kẻ khổ hơn mình ,còn những sự khác tôi cũng bình thường ,cũng chịu bao chi phối.
Chuyện làm ăn thì phải chịu chế tài bởi luật pháp ,bởi thỏa thuận của cả hai.Làm sao lại có thể hi sinh ,nhún nhường trong lĩnh vực này ,nếu thất bại là phải học thôi sao lại đổ trách nhiệm cho người khác .
Tôi từng thất bại ,và tôi chấp nhận thương đau.
Tôi từng vì non tay mà è lưng gánh thất bại cho người ,cái sự này tôi nhận ra là hết sức ngu xuẩn!
Tôi biết mình đã trở lên cứng cỏi và sắt thép ,dĩ nhiên rồi ,tôi là mẹ của một bầy con ,giữa nơi đất khách quê người ,tự tôi bằng sức lực của mình nuôi các con ,được thế là tốt lắm.
Tôi chẳng sợ sự đối diện ,đi với lang sói tôi sẽ thét gào như sói lang để sinh tồn ,nếu không chúng sẽ ăn thịt tôi tức khắc .
Tôi phải vượt lên nghèo khó ,khó nghèo cũng là nỗi nhục nỗi đau,nhìn cái bà đi mót cà phê bị chó ăn thịt mà chẳng được ủi an ngay cả khi chết ,thì đủ hiểu...
Phán xét tôi á ,xin cứ tự nhiên ,với tôi quan trọng nhất là tôi tự phán xét mình ,còn miệng lưỡi thế gian ,sự độc ác có vô vàn ,sự ganh ghét cũng mứa man ,tôi không quan tâm lắm !
Tôi là người nghèo ,tôi thuộc về đám đông nghèo khó luôn bị áp bức ,thậm trí là bị bóc lột nữa kìa ,nhưng tôi không bao giờ là kẻ cam chịu .
Đừng có hòng mà bắt nạt  tôi ,với tôi đời là sự rong chơi ,và tôi sẽ hi sinh tất cả cho các con tôi ,đó mới là mục tiêu lớn nhất !
Cảm thấy là lại phải đanh đá chút rồi đây!Chính nhờ cái sự đanh đá cần thiết và đúng lúc mà tôi mới có thể tồn vong được đấy !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét