01 tháng 1, 2010

Không đề

Đám trẻ đi hết rồi ,chỉ có mình ở nhà ,thực ra phút tĩnh lặng hiếm hoi như thế này thất là quý giá .
Bố Đt chúc mừng mình ,khổ thân cụ.Đừng có lo cho con nữa ,con hết đau rồi ,hết đau lâu rồi ,mọi sự đã thành chai,có gì mà phải lo hở bố .
Con bây giờ khi đối diện với bản thân mình âm thầm thanh thản lắm ,cái gì cho được con cũng đã cho rồi ,cái gì cần phải lo toan ,con cũng đã lo toan.chẳng có gì phải gồng sức quá mà chi ,cuối năm con có thói quen tìm một nơi am tự thanh vắng ngẫm nghĩ về cuộc đời ,năm nay con bỗng nhận ra ,sự buông tay sao mà nhẹ nhõm ,cứ để lòng như căn nhà trống ,gió đến tự nhiên ,có đọng lại gì hay không thì cũng tự nhiên vậy .Sao lại phải quá sức ,sao lại phải mỏi mệt mà chi ,cứ thủng thẳng như một kẻ dạo chơi ven hồ ,không cần chi là một kẻ chinh phục non cao biển lớn .
được hay mất ,đều là khái niệm do con người đặt ra ,lấy gì mà chuẩn mực chính xác ,cứ sống như là đời sống ,trọn vẹn một ngày ,không đánh mất thảnh thơi bởi những dằng xé.Nhớ một ai đó viết :
Một mai cát bụi hoàn nguyên thể
Nguyện lót chân êm khách vỉa hè
Đã đồng ý sống thế ,đã quyết chí như thế ,thì chẳng có gì làm mình phải quá đau hay quá nặng lòng ,đã trao cho hết khả năng của bản thân ,một bản thân bé nhỏ vô cùng ,thì không có gì phải dằn vặt
cứ cúi xuống thật thấp ,như chúa KI TÔ ,ngài còn tháo cả dây lưng và ngồi rửa chân cho các tông đồ nữa ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét